Hào Môn Tội Yêu 2, Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Chương 116: Chương 116: Lấy kết hôn làm mục đích




Thu hình đã thiết lập xong, Lâm Lôi vừa cầm micro rồi ngồi xuống, Sở Ngự Tây dựa vào ghế sofa, nhàn nhạt nói: "Tôi không tiếp nhận phỏng vấn, em nói đi, tìm tôi có chuyện gì?"

"Tôi không thích quanh co." Sở Ngự Tây không có biểu hiện gì.

cô rõ ràng là chủ trì thực hiện tin tức, lại thay mặt kênh kinh tế đến phỏng vấn anh, đây chắc chắn là có vấn đề.

Lâm Lôi nhìn hai trợ thủ kia, Sở Ngự Tây thấy vậy, nói với Uông Trạch: "Cậu đi sắp xếp đi."

Hai người kia đi theo Uông Trạch ra ngoài, trong phòng làm việc chỉ còn lại Lâm Lôi và Sở Ngự Tây, bọn họ cũng đã một tuần không gặp mặt, Lâm Lôi tắt mirco, để qua một bên: "Được rồi, tôi đúng là lấy việc công làm việc tư, tôi đến là muốn hỏi anh một chút, có phải anh đối với người phản bội anh, người làm tổn thương anh đều có thù tất báo?"

"Chuyện này có liên quan gì đến em?" Sở Ngự Tây biết cô đang nói Thương Đồng, không khỏi cau mày.

"Anh trả lời tôi trước."

Sở Ngự Tây im lặng một lúc, lạnh lùng quay ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt trả lời: "Có lẽ vậy."

"không, anh không phải là người như vậy!" Lâm Lôi có chút kích động: "Hằng năm anh đều làm từ thiện, nhưng từ trước đến giờ chưa một lần tham gia hoạt động từ thiện, anh và những người mua danh trục lợi hoàn toàn khác nhau."

"Em nghĩ nhiều rồi, vậy tôi có thể miễn giảm rất nhiều thuế." Sở Ngự Tây cầm một điếu thuốc, lạnh nhạt hít một hơi, anh xoay người, nhìn Lâm Lôi: "Em điều tra tôi?"

"Nếu chúng ta ở chung, tôi phản bội anh, anh có làm chuyện như vậy để tổn thương tôi không?" Cuối cùng Lâm Lôi cũng hỏi ra câu cô muốn hỏi.

Sở Ngự Tây cau mày, rốt cuộc cô muốn làm gì?

"Sở Ngự Tây, tôi bằng lòng cùng anh tiếp tục thử một lần." Lâm Lôi thản thiên nhìn anh: "Lấy kết hôn làm mục đích, nhưng xin anh trả lời vấn đề vừa rồi của tôi, tôi muốn câu trả lời thành thật nhất."

"sẽ không." Sở Ngự Tây chậm rãi mở miệng: "Bởi vì, có lẽ tôi sẽ không yêu một người như vậy, cũng sẽ không làm ra chuyện xung động như thế."

"Tuy rất tổn thương người khác, nhưng tôi tin tưởng anh." Lâm Lôi mỉm cười, cô đứng lên nói: "đi thôi, chúc mừng một chút, chúng ta cùng đi ăn cơm."

Sở Ngự Tây dụi thuốc trong tay, lúc này anh yên lặng nhìn Lâm Lôi, thấy vẻ mặt cô có chút ngượng ngùng, anh đứng dậy, đi lấy áo khoác, gật đầu: "Được."

------ Vũ Quy Lai ------

Buổi tối, trước biệt thự nhà họ Mạch, xe từ từ dừng lại, Sở Ngự Tây xuống xe, mở cửa tay lái phụ, đưa tay ra, khuôn mặt Lâm Lôi đỏ lên, đặt tay lên tay anh nói: "Lịch sự vậy sao?"

Sở Ngự Tây cười nhạt, nhưng trong mắt có nỗi buồn không giải thích được, Lâm Lôi đứng bên cạnh anh, kéo cánh tay anh, hai người cùng đi vào.

"Ngự Tây..." Mạch phu nhân ra nghênh đón, vừa thấy Lâm Lôi, vốn có chút ngạc nhiên, lập tức niềm nỡ tiếp đãi nói: "Ngự Tây, cháu dẫn theo bạn gái đến, thật tốt quá, cậu của cháu sẽ trở về ngay!"

"Lâm Lôi, mợ của tôi." Sở Ngự Tây mỉm cười, anh chỉ vào Lâm Lôi nói: "Mợ, cô ấy là Lâm Lôi."

"Mợ biết, mợ biết! Cậu cháu đã từng nhắc đến. Vừa rồi nhìn quen mắt, bây giờ nhìn gần, so với trên TV còn đẹp hơn, mau vào..."

Lâm Lôi cũng ngượng ngùng, đưa quà tặng ra, cùng Sở Ngự Tây đi vào biệt thự nhà họ Mạch.

"Đêm nay nói là đưa tiễn Tử Long, kết quả thằng nhóc đó chế giễu, bây giờ còn chưa về, may mà không có ba nó ở nhà, nếu không lại trách mắng nó một trận." Mạch phu nhân dẫn hai người họ đến phòng khách ngồi, còn mình chạy đi bưng trà.

Lâm Lôi đứng dậy, đón lấy trà và cười nói: "Cảm ơn bác."

Mạch phu nhân ngồi đối diện bọn họ, nhìn Lâm Lôi khen không dứt miệng: "Cháu không biết chứ, cha con bọn họ thường xuyên không có ở nhà, đã một năm Ngự Tây không đến, một mình bác trông coi căn nhà lớn này rất cô đơn, bác luôn muốn có một đứa con gái, có thể theo bác trò chuyện và đi dạo phố, bây giờ cháu đã đến thì tốt quá, không cần phải để ý Ngự Tây bọn họ có thời gian hay không, cháu rãnh rỗi thì đến đây ngồi một chút..."

Sở Ngự Tây ho nhẹ một tiếng, lập tức bị Mạch phu nhân nhìn chằm chằm: "Ngự Tây, sợ mợ hù dọa Lôi Lôi sao?"

Sở Ngự Tây vội vàng cười nói: "không có ạ." Anh quay sang Lâm Lôi, có chút xấu hổ: "Mợ tôi là như vậy."

Lâm Lôi cười nói: "không sao, tôi thật sự rất thích tính cách của mợ anh, có gì nói đó, rất tốt! Vừa rồi tôi còn rất thận trọng, bây giờ có thể thả lỏng rồi."

"Vậy thì tốt!" Mạch phu nhân càng thêm vui vẻ, nắm tay Lâm Lôi trò chuyện không ngừng.

Sở Ngự Tây không tiện xen vào, anh đứng dậy: "Mợ, cháu đi gọi điện thoại cho Tử Long."

"Được, cậu cháu nói 6 giờ rưỡi sẽ về đến nhà, cũng rất nhanh."

Sở Ngự Tây đi khỏi, Mạch phu nhân nắm tay Lâm Lôi, thở dài nói: "Lôi Lôi, đứa nhỏ Ngự Tây này từ bé đã chịu rất nhiều khổ sở, chúng tôi luôn xem nó như là con của mình, thấy nó đã 30 rồi, còn lẻ loi một mình, cũng sốt ruột thay nó, bây giờ tìm được đứa nhỏ tốt như cháu, bác và cậu nó cũng yên tâm rồi."

Lâm Lôi nói xong có chút ngượng ngùng: "Thực ra...chúng cháu cũng vừa mới bắt đầu."

"Bác biết, bác biết!" Mạch phu nhân vỗ vỗ tay cô nói: "Bác nhìn người rất chuẩn, cháu là đứa nhỏ tốt, bác chỉ sợ tính cách của Ngự Tây làm mất lòng cháu, cho nên mới ra mặt giúp nó, cháu yên tâm, nếu sau này có chuyện gì, mợ sẽ đứng về phía cháu!"

Lâm Lôi cười nói: "Cảm ơn mợ, cháu không nghĩ tới sẽ tiến nhanh như vậy."

Mạch phu nhân nghe xong thì cười nói: "Vậy thì tốt!"

"Mợ nói trước kia anh ấy chịu rất nhiều khổ sở, là...bởi vì bác trai bên kia sao ạ?" Lâm Lôi cẩn thận mở miệng, chuyện nhà anh cô không điều tra được, ngoại trừ biết anh có một người mẹ kế ra, cụ thể tình hình cô cũng không biết rõ.

Mạch phu nhân nghe xong những lời này, thở dài, lắc đầu nói: "Chuyện này...thật sự rất khó nói..."

Lâm Lôi nhìn thấy Mạch phu nhân lộ ra vẻ mặt khó xử, trong đầu liền nghĩ đến một khả năng, chẳng lẽ cha anh thay lòng đổi dạ, mẹ kế ngược đãi anh? Cho nên từ nhỏ anh đã ở trường nội trú?

"Mợ..." Sở Ngự Tây quay lại, ngồi bên cạnh Lâm Lôi: "đang nói chuyện gì?"

"không có gì..."

Sở Ngự Tây không quá để ý đến vẻ mặt có gì đó kỳ lạ của hai người bọn họ, chỉ nhàn nhạt nói: "Có lẽ tối nay Tử Long trở về."

Cửa biệt thự mở ra, tài xế đẩy cửa, Mạch Hành Kiện và bộ trưởng Lâm cùng đi vào.

Lâm Lôi giật mình: "Ba, sao ba lại đến đây?"

Bộ trưởng Lâm mỉm cười nói: "Thế nào, chỉ cho con đến, không cho ba đến sao?"

"Ý con không phải vậy..."

Mạch Hành Kiện cười nói: "Là Ngự Tây gọi điện thoại, nói hai người các con cùng qua đây, cho nên ta mời bộ trưởng Lâm cùng đến ăn bữa cơm gia đình." Ông quay sang bộ trưởng Lâm nói: "Chúng ta cũng qua lại hai mươi ba mươi năm, lần đầu tiên mời bộ trưởng Lâm đến nhà ăn cơm, còn phải dựa vào cơ duyên của bọn nhỏ."

Bộ trưởng Lâm cũng cười, hài lòng nhìn Sở Ngự Tây.

"Bác Lâm." Sở Ngự Tây đứng ở một bên, lễ phép mở miệng.

Mạch phu nhân cười nói: "Tôi cũng chuẩn bị tốt hết rồi, nếu là ở nhà, thì đều là đồ ăn thường ngày của gia đình, Hành Kiện nói lúc tham gia quân ngũ, các người giết heo để làm thức ăn là thơm nhất, tự tôi ngâm dưa chua, cộng thêm thịt heo đất mua hai ngày trước, hầm cho các người một nồi, chờ chút, tôi đi mang thức ăn lên."

Mạch Hành Kiện cười nói: "Đừng khách sáo, bà ấy không thay đổi chút nào cả."

Bộ trưởng Lâm cảm khái nói: "Vậy thì tốt, mấy năm nay cuộc sống sung sướng, đồ ăn ngày càng tinh tế, ngược lại càng không có mùi vị, vừa nói, tôi ngược lại thèm ăn."

Lâm Lôi và Sở Ngự Tây đi theo sau bọn họ, im lặng ngồi vào chỗ.

"Cậu, Tử Long cũng sắp trở về." Sở Ngự Tây khẽ nói với Mạch Hành Kiện.

Mạch Hành Kiện cau mày, lạnh lùng nói: "không cần để ý tới nó, còn muốn chúng ta chờ nó sao?"

Mạch phu nhân tự mình xuống bếp, làm mấy món ăn, tuy đều là làm tại nhà, nhưng rất có mùi vị.

"Lôi Lôi, không biết có hợp với khẩu vị của cháu không, nếu cháu muốn ăn gì, bác lại đi làm cho cháu?" Mạch phu nhân nhiệt tình gắp thức ăn cho Lâm Lôi.

Lâm Lôi cười nói: "Mợ, cháu thật sự cảm thấy ăn rất ngon, ngày mai cháu theo mợ học kỹ năng."

"Tốt lắm, cháu không ghét bỏ là được rồi, Ngự Tây, cháu xem tính cách của Lâm Lôi thật tốt."

Sở Ngự Tây vốn đang im lặng ăn cơm, sau khi nghe câu đó, ngừng đũa lại, nhìn về phía Lâm Lôi, cô cười rất thật, ăn cũng rất ngon miệng, tuy thịt heo hầm dưa chua có chút dầu mỡ, nhưng cô ăn rất vui vẻ, hoà mình cùng tất cả mọi người, ngay cả cậu luôn nghiêm túc cũng lộ ra nụ cười.

"Anh nhìn cái gì?" Lâm Lôi thấy anh không nói gì, nhìn mình chằm chằm, có chút xấu hổ, cho là trên mặt dính cái gì, vội vàng cúi đầu dùng muỗng soi mặt mình.

"Đúng là rất tốt." Cuối cùng Sở Ngự Tây cũng mở miệng.

Bộ trưởng Lâm dùng ánh mắt xem con rễ nhìn Sở Ngự Tây, hỏi anh mấy câu, cũng lộ ra nụ cười hài lòng.

"Ba, mẹ..." Mạch Tử Long tháo mũ bảo hiểm xuống rồi đi vào, nhìn thấy Lâm Lôi, lại nhìn thấy có người lớn lạ mặt ở đây, anh ta thấp giọng nói: "Xin lỗi, con về trễ."

Mạch Hành Kiện vốn đang cười, thấy vậy thì để ly rượu xuống, sắc mặt lập tức tối sầm: "Hư không tưởng nổi."

Mạch phu nhân ngượng ngùng đứng dậy, nhìn bộ dạng cúi đầu chán nản của Mạch Tử Long, vội vàng nói: "Tử Long, con xem con biến thành cái gì rồi, nhanh đi rửa tay rồi thay quần áo, xong xuống đây."

"Dạ." Bước chân của Mạch Tử Long có chút nặng nề, anh ta từng bước đi lên đầu.

Sở Ngự Tây nhìn thấy, khẽ thở dài.

Bữa cơm ăn vẫn rất vui vẻ, chuyện của Mạch Tử Long tự động bị bỏ quên ở ngoài.

Sở Ngự Tây đưa bộ trưởng Lâm lên xe, bộ trưởng Lâm có uống chút rượu, nhưng không say, ông nhìn Sở Ngự Tây đứng ở cửa xe, cười nhạt nói: "Ngự Tây, hôm nào đến nhà, gặp bác gái cháu một chút."

"Được ạ." Sở Ngự Tây gật đầu, thay ông đóng cửa xe, mới quay người lại.

"Tôi đưa em về." Anh nói với Lâm Lôi.

Lâm Lôi cười nói: "Thôi, hay là tôi đưa anh đi, tôi thấy anh cũng uống không ít."

Sở Ngự Tây cũng không từ chối, vết thương ở chân của anh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, cũng may bình thường đều ngồi, nếu lái xe, có lẽ sẽ có chút không tiện, hơn nữa lần trước là anh uống rượu lái xe, vì vậy ném chìa khóa cho Lâm lôi, hai người ngồi lên xe.

trên xe, từ đầu đến cuối hai người đều không nói chuyện, hồi lâu, Lâm Lôi nói thấp giọng nói: "Tôi không biết hôm nay ba tôi sẽ đến."

"Tôi biết." Sở Ngự Tây nhìn ra ngoài cửa sổ: "Cậu tôi sắp xếp."

"Anh cũng không cần có áp lực tâm lý, nếu chúng ta thử nghiệm không thành công, vẫn có thể chia tay."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.