Hào Môn Tội Yêu 2, Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Chương 4: Chương 4: Sớm nên muốn anh




Ads Sở Ngự Tây nhìn thấy cô rơi nước mắt, nắm tay từ từ nắm chặc, trước kia cô sử dụng cách này lần nào cũng có tác dụng, nhìn cổ áo mở rộng của cô, con ngươi của anh thẫm lại, cười giễu cợt rồi nhanh chóng xé nát áo sơ mi trên người cô, lộ ra áo ngực màu đen.

"Sở Ngự Tây, anh uống nhiều quá rồi!" Thương Đồng lộ ra nét mặt hoảng sợ, cô giãy dụa muốn thoát khỏi sự thô lỗ của anh, đi kèm là tiếng quần áo lần lượt bị xé rách, đáy lòng cô cảm thấy đau đớn vô cùng.

"Uống nhiều quá?" Anh cười, đem hai tay cô đặt trên đỉnh đầu, nhìn làn da trần trụi mịn màng của cô, phía dưới vọt lên một luồng nhiệt: "Tôi sớm nên muốn em."

Ánh mắt anh khiến người ta sợ hãi, phía dưới dùng sức vọt vào giữa hai chân cô, nụ hôn cũng rơi xuống cổ trắng như tuyết của cô.

Hơi thở đáng sợ bất ngờ kéo đến, Thương Đồng toàn thân cứng đờ, trong đầu hiện lên một ý tưởng, làm cho cô không biết từ nơi nào sinh ra hơi sức, một tay đẩy Sở Ngự Tây ra: "Chúng ta đã sớm kết thúc!"

cô nắm chặt cổ áo, ôm bả vai co rút vào mép giường thở hổn hển.

Sở Ngự Tây bị đẩy qua một bên, đôi mắt dừng ở trên người cô, trong giọng nói có vài phần tức giận: "Em nói kết thúc liền kết thúc? đã hỏi ý kiến tôi chưa?"

Thương Đồng ôm ngực đang đập loạn, giọng run run nói: "Chuyện đã qua, anh hà tất...phải đem mảnh đất đó ra ép tôi?"

"Tôi ép sao?" con ngươi Sở Ngự Tây dần lạnh nhạt, anh để trần nửa thân trên, có vài phần phóng đãng, giọng nói lạnh đến cực điểm: "Là tôi ép em đến đây sao? Là tôi ép em ở lại sao? em hoàn toàn có thể đi, em đi a!"

"Anh phải làm điều đó thật sao?" trái tim Thương Đồng run rẩy.

"Em biết tôi muốn gì mà."

nói xong, anh cầm lấy hột quẹt bên cạnh, ba...một tiếng đốt lên,con ngươi tối tăm chìm vào bên trong làn khói.

Thương Đồng không động đậy, giống như ngẩn ra.

Sở Ngự Tây mở điện thoại, tìm thấy số điện thoại gọi đến gần nhất và gọi lại, âm thanh rất lớn, một giọng mềm mại bên kia truyền đến: "Sở tổng, đã trễ thế này có chuyện gì sao?"

Sở Ngự Tây nhìn Thương Đông, bình tĩnh mở miệng: "không có gì, vừa rồi uống hơi nhiều thôi."

Bên kia giọng nói càng thêm mềm mại: "Còn không thoải mái sao?"

"2h chiều ngày mai ký hợp đồng, phải không?" Sở Ngự Tây thờ ơ mở miệng, quả nhiên dẫn đến sự chú ý của Thương Đồng, cô đột nhiên căng thẳng, tay nhỏ bé nắm thành quyền, hiện tại vẫn là như thế.

"Đúng vậy, tất cả đều chuẩn bị xong, ngày mai thư ký sẽ chuẩn bị xong văn kiện, nếu anh không thoải mái, chúng ta có thể thay đổi thời gian?"

"không cần."

Sau khi nói lời tạm biệt, Thương Đồng nghe trong điện thoại truyền đến tiếng..tít..tít, sắc mặt cô đỏ ửng, cố gắng bình tĩnh suy nghĩ nói: "Nếu anh tiết lộ bí mật của mảnh đất đó, chính phủ sẽ không để lại mảnh đất đó cho anh."

Sở Ngự Tây im lặng nhìn cô, nhìn bờ vai hơi lộ ra của cô, nhàn nhạt nói: "Tốt, mời...cứ tự nhiên."

"Anh..." Thương Đồng sững sờ, không hiểu tại sao anh lại bình tĩnh như vậy.

"Cho dù em tìm được giới truyền thông phá vỡ tin tức đêm nay, cũng không ngăn cản được việc ký kết hợp đồng vào sáng ngày mai." Sở Ngự Tây nhả một ngụm khói, nhàn nhạt nói: "một dự án mười mấy triệu, hễ là qua tay người, cũng sẽ có được lợi ích, nhất là quan viên chính phủ. Cho dù việc khai phá bị bắt buộc phải dừng lại, dựa vào hợp đồng, cũng sẽ nhận được tiền bồi thường của chính phủ, vẫn không có lỗ vốn. Bất quá, nếu em không phải muốn đi phá vỡ nó, đến lúc đó phá hoại luôn cả di ngôn của cha em, người đó chính là em không phải tôi."

Thương Đồng giống như bị dội một gáo nước lạnh, cô cắn răng, trong mắt ứa lệ, nhưng không chảy xuống: "Anh muốn tôi phải làm sao?"

"Em có thể không chịu uy hiếp." Sở Ngự Tây ngồi ở chỗ đó, nhìn cô gần như suy sụp, ánh mắt sáng lên dừng ở nơi cổ không che đậy của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.