"Uông Trạch, đón Mạc tiểu thư chưa?"
Sau khi nghe bên kia trả lời, Sở Ngự Tây nhàn nhạt đáp: "Tốt, đưa Mạc tiểu thư đến khách sạn Sở Thiên, tôi sẽ đến ngay."
"đi đâu?" Mạch Tử Long đuổi theo hai bước, Sở Ngự Tây quay đầu lại: "Thay
tôi gửi lời hỏi thăm cậu, nếu tối mai ông ấy chưa đi, mấy ngày nữa tôi
sẽ đến gặp ông ấy."
Mạch Tử Long thở dài, dựa vào cửa, 'ba' một
tiếng đốt điếu thuốc nói: "Cha tôi đối với cậu cũng giống như tôi, cậu
cũng đừng quên đến đấy."
Sở Ngự Tây gật đầu, bóng lưng biến mất vào trong đám người.
------Vũ Quy Lai------
Khách sạn Sở Thiên, phòng ăn ở lầu hai, nhìn qua cửa sổ có thể thấy được
thành phố rực rỡ, Mạc Thanh Uyển ngồi dựa vào cửa sổ, cô đã thay quần
áo, khuôn mặt hết sức dịu dàng và tao nhã.
"Thanh Uyển, mệt
không?" trên tay Sở Ngự Tây vắt âu phục, mặc một chiếc áo sơ mi đen đi
tới, kéo ghế ra ngồi xuống đối diện với cô.
Mạc Thanh Uyển cười
nhạt: "không mệt lắm, ngày mai là mừng thọ sáu mươi của bác trai, lẽ ra
cha muốn đích thân đến, dù sao bọn họ cũng là bạn học cũ hơn hai mươi
năm chưa gặp mặt, nhưng mà không may gặp phải chút việc đột xuất, ông ấy không đến được, đành phải để em đến, sẽ không quá thất lễ chứ?"
"Thế nào?" Sở Ngự Tây gọi phục vụ đến, chăm chú chọn mấy món ăn, rồi mở ra một chai rượu đỏ: "Rượu và thức ăn, chuẩn bị cho em."
Mạc Thanh Uyển uống một hớp rượu đỏ, nhìn ra ngoài cửa sổ, môi ngọt ngào
mỉm cười: "Cũng mấy năm rồi em không đến Bắc Kinh, thay đổi nhiều quá."
Sở Ngự Tây từ đầu đến cuối đều ôn hoà nho nhã, tiếp lời cô: "Lát nữa cùng tôi đi dạo."
"thật tốt quá." Mạc Thanh Uyển rất vui mừng, nói thêm một câu: "Có làm phiền anh hay không?"
Sở Ngự Tây lắc đầu, để ly rượu xuống: "Thanh Uyển, em quá khách sáo rồi, tôi cũng có chuyện muốn nhờ."
"Anh nói thử xem." Tay Mạc Thanh Uyển hơi siết chặt, khóe mắt vẫn vui vẻ như cũ.
"Tối mai tôi không có bạn gái, không biết em có thể đi cùng tôi đến bữa tiệc hay không?"
Mạc Thanh Uyển thở phào một tiếng: "Hóa ra là việc này, đương nhiên được."
Sở Ngự Tây mang phản ứng của cô thu vào trong đáy mắt, cúi đầu uống rượu,
mi tâm hơi cau lại, ngẩng đầu lên cười nói: "Vậy em cho là chuyện gì?"
Mạc Thanh Uyển cười: "Em nghĩ anh muốn nói về chuyện của mảnh đất ở Bắc Giao."
Cánh tay của Sở Ngự Tây ung dung giơ lên, nhàn nhạt mở miệng nói: "Chuyện cạnh tranh, dựa vào bản lãnh của mình thui."
Mạc Thanh Uyển còn muốn nói gì đó, thì nhìn thấy Uông Trạch đi về phía này, ở bên tai Sở Ngự Tây nói nhỏ mấy câu, sắc mặt Sở Ngự Tây liền u ám, lập tức đứng lên, áy náy mở miệng nói với Mạc Thanh Uyển: "Thanh Uyển, thật xin lỗi, bây giờ tôi có việc gấp phải ra ngoài, ngày mai tôi sẽ đến đón em đi dự tiệc."
Mạc Thanh Uyển đứng dậy, độ lượng gật đầu: "Ngự Tây, anh bận thì đi nhanh đi."
Sở Ngự Tây cầm chìa khóa xe lên, vội vả đi xuống lầu.
Còn lại Mạc Thanh Uyển nhìn theo bóng dưng biến mất của Sở Ngự Tây, con
ngươi tối xuống mấy phần, đúng lúc điện thoại cô vang lên, bên kia
truyền đến một giọng trầm ổn: "Mạc tiểu thư, tôi là Chu Hi, thư ký của
Nhiêm tổng, Nhiễm tổng của chúng tôi có món đồ muốn đưa cho cô, bây giờ
có tiện xuống dưới một chuyến không?"
Mạc Thanh Uyển nhàn nhạt lên tiếng: "Nhiễm tổng quá khách sáo, tôi còn chưa chắc chắn."
"Mạc tiểu thư, cô nhất định sẽ rất có hứng thú với món đồ này, tôi sẽ chờ dưới lầu đến khi cô xuống mới thôi."
Bên trong xe, Mạc Thanh Uyển xé túi hồ sơ ra, sau khi thấy xấp tài liệu bên trong, lộ vẻ giận dữ: "Chu Hi, Nhiễm tổng đây là có ý gì?"
Chu Hi chỉ cười nhạt: "Mạc tiểu thư, cuối tuần sẽ cạnh tranh."
Mạc Thanh Uyển trầm xuống, lạnh lùng nói: "Chúng tôi căn bản không biết được kết quả cạnh tranh."
Chu Hi cười nói: "Nếu những tài liệu này bị đưa lên trên, đoán chừng cha cô phải ở trong tù cả đời. Còn thời gian một tuần, tôi nghĩ các người sẽ
tìm được cách, đúng không?"
Mạc Thanh Uyển cầm chặt những tài
liệu kia, sắc mặt cũng biến đổi không còn một chút máu, cô nắm cửa xe,
run giọng nói: "Anh...các người chờ tin đi."