Ads "không phải." Tim của Thương Đồng đã đập dồn dập, tay ôm đứa bé có chút bất ổn, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: "Bọn họ đều là phóng viên, chuyên môn của bọn họ là hỏi vấn đề, chuyện gì bọn họ không hiểu liền hỏi người khác, hỏi rõ rồi thì đi công bố cho mọi người, giống như những đứa trẻ hỏi thầy cô vấn đề."
Lúc này Niệm Niệm mới nửa hiểu nửa không gật đầu: "Tại sao bọn họ đuổi theo chúng ta?"
Thương Đồng không trả lời được, thang máy đã đến, Nhiễm Đông Khải khẽ nói: "thật xin lỗi, tôi không biết lại có tình trạng này. Chu Hi ở dưới thuê phòng, em đến chỗ tôi trốn trước, để tránh lát nữa bọn họ đuổi theo."
Thương Đồng không có cách, ôm Niệm Niệm đi mấy bước, bất ngờ nhìn thấy biển số phòng kia, cô nhanh chóng cúi đầu, chỉ một chi tiết nhỏ này, khiến cho Nhiễm Đông Khải bắt được, anh khẽ nói: "không có gì, hai người không ra khỏi phòng, sẽ không gặp anh ta, nếu không có việc gì, tối nay hoặc sáng mai anh ta đã đi."
Thương Đồng không lên tiếng, chỉ nghĩ đến cảnh mấy ngày trước ở đây chờ anh trở lại, lúc đó, cô có bao nhiêu lo lắng, lại có một chút chờ mong, năm năm không gặp, cô chưa bao giờ quên anh.
Anh nhất định đối với cô vừa oán vừa hận, nhưng chưa từng mất đi một chút hy vọng, cho nên đã nhẫn nại hỏi cô, năm đó rời đi có phải là có nỗi khổ tâm gì hay không. Đôi mắt của anh giống như một vòng xoáy, sâu tối, thiếu chút nữa cô đã bị hút vào, cái gì cũng đều móc ra cho anh xem, anh kỳ vọng như thế, có thể nhìn ra được anh đối với cô, vẫn giữ lại một chút ý nghĩ tốt đẹp, nếu cô nói có, không chừng anh sẽ ôm chặt lấy cô.
Nhưng, anh đã thất vọng rồi.
Mà cô cũng suýt nữa thì không còn manh giáp. May mà cuối cùng cũng kết thúc.
Nhiễm Đông Khải giành được dự án khai phá mảnh đất kia.
"Uống ly nước ấm đi, sắc mặt em rất kém." Nhiễm Đông Khải mang Ipad đưa cho Niệm Niệm, để cô bé chơi trò chơi, còn mình thì rót ly nước ấm đưa cho Thương Đồng.
Thương Đồng cầm cái ly, khẽ nói: "thật xin lỗi, làm phiền anh rồi."
"không có gì." Nhiễm Đông Khải nói xong, chuông cửa liền vang lên.
Thương Đồng theo bản năng nhảy khỏi ghế, nước ấm vẩy vào tay cô, cô nhìn cánh cửa kia, ý nghĩ đầu tiên chính là Sở Ngự Tây đến!
Tại sao cô lại có cảm giác mình giống như một người vợ bị người ta đến bắt thông dâm?
"không sao đâu, chắc là Chu Hi."
Sở Ngự Tây là người kiêu ngạo, sau khi thất bại làm sao có thể đến đây tự tìm nhục nhã, mở cửa, đúng là Chu Hi, cầm trong tay thẻ phòng, cung kính đứng ngoài cửa.
"Nhiễm tổng, đã đặt phòng. Ở bên cạnh ngài."
"Tôi đưa em qua." Nhiễm Đông Khải kéo hành lý của cô, đứng ở cửa, nhìn thấy Sở Ngự Tây từ bên kia hành lang dài đi tới, khóe môi lộ ra nụ cười nhạt.
Thương Đồng nắm tay Niệm Niệm đi đến cửa, ở trong phòng người khác, cô luôn cảm thấy đứng ngồi không yên, nhân lúc này, cô muốn xem bên trong USB đến cùng là cái gì, sau đó mới có thể ra quyết định.
Mới ra cửa, cảm giác được một luồng khí lạnh, cô ngẩng đầu, đúng lúc thấy Sở Ngự Tây đứng ở cửa phòng anh, thản nhiên liếc về phía này.
Thương Đồng không dám đi qua bên kia, phòng của cô vừa vặn nằm ở giữa Nhiễm Đông Khải và Sở Ngự Tây, cô cúi đầu, không biết làm thế nào cho phải, liền nghe thấy một tiếng 'phịch', ngẩng đầu lên, đã không thấy bóng dáng của Sở Ngự Tây đâu nữa, chắc chắn anh rất tức giận.
Nhiễm Đông Khải rất bình tĩnh mở cửa thay cô, đưa đến cửa, nhẹ nhàng nói: "Buổi chiều tốt nhất không nên ra khỏi cửa, tôi bận chút việc, tối qua đón em và Niệm Niệm đi ăn, đúng lúc đưa tiễn hai người."
"Được."
Nhiễm Đông Khải rời khỏi, Thương Đồng thở dài một hơi, nhìn thấy có máy vi tính trên bàn, cô tìm USB trong túi, mở máy vi tính lên.
"Mẹ, con muốn đi toilet." Niệm Niệm ôm bụng, không thoải mái, Thương Đồng giúp cô bé mở đèn phòng vệ sinh, không ở cùng cô bé, mà nhanh chóng mang USB cấm vào, bấm tắt tiếng.
Trong USB chỉ có một thư mục, bên trong thư mục có mấy đoạn video, cô mở đoạn thứ nhất ra, là hình ảnh cô không muốn nhìn thấy nhất, cô bị buộc trên ghế xe chật hẹp, chỉ có thể thấy hai tay giơ lên cao, hơn nửa thân thể đều lộ ra ngoài, thân thể không ngừng bị người đàn ông làm cho lắc lư lên xuống, trên trán đều là mồ hôi, vẻ mặt tràn đầy đau đớn.
Lòng của cô như bị treo giữa không trung, xấu hổ, không chịu nổi, tất cả đau đớn đều tuôn ra trong lòng, tại sao anh lại đối xử với cô như vậy?
cô run rẩy muốn bấm vào đoạn thứ hai, thì nghe thấy Niệm Niệm ở sau lưng nói: "Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?"
cô sợ đến mức vội vàng nhào đến màn hình máy vi tinh, sau đó trực tiếp rút nguồn điện.
Xoay người, mặt đã đỏ bừng, tay đều ướt đẫm mồ hôi: "Niệm Niệm, sao con nhanh như vậy?"
"Mẹ đang xem phim sao ạ?" Niệm Niệm đi qua ngồi xuống: "Con cũng muốn xem."
Thương Đồng lạnh cả người, cô ổn định lại hô hấp một chút, mới kéo USB ra bỏ vào trong túi áo, sau đó mới khẽ nói: "Niệm Niệm, hay là chúng ta đi xem sách đi, mẹ kể chuyện cho con nghe."
trên giường lớn, cô rút ra cuốn《Nàng tiên cá 》.
"Công chúa người cá vì có thể biến thành người, không quan tâm đến lời khuyên can của phù thuỷ biển, cuối cùng cô có được đôi chân, nhưng mỗi bước đi của cô, đều giống như bị kim châm, cô chịu đựng đau đớn, nhưng cũng không thể nói chuyện, không thể nói với hoàng tử, cô mới là cô gái đã cứu chàng..."
Niệm Niệm nghe công chúa người cá cuối cùng biến thành bọt biển, nước mắt rơi xuống: "Mẹ, công chúa người cá thật đáng thương."
Thương Đồng ôm cô bé, mũi cũng chua xót, cô hiểu được nỗi đau này, cô cũng giống như mỗi bước đi bị kim châm của người cá, khó có thể mở miệng.
Lau nước mắt trên mặt Niệm Niệm, Thương Đồng nhẹ nhàng nói: "Niệm Niệm, bản thân người cá sẽ không cảm thấy buồn, cô ấy hy vọng người yêu của mình vui vẻ hạnh phúc là được rồi, giống như mẹ, nếu có thể khiến cho Niệm Niệm vui vẻ, mẹ cũng bằng lòng biến thành bọt biển."
"Me đừng biến thành bọt biển, nếu biến, vậy để Niệm Niệm cùng mẹ biến thành bọt biển."
Trong lòng Thương Đồng đau xót: "Chúng ta sẽ không biến thành bọt biển, chúng ta đều khỏe mạnh, mẹ dẫn con đi nhìn biển được không? Chúng ta đi ngay bây giờ."
"không phải ngày mai sao ạ?"
Thương Đồng lắc đầu, cô không thể lại cùng các anh có bất kỳ liên quan gì, cô thật sự không chịu được nỗi đau đớn này!
nói cô là người hèn nhát cũng được, nói cô trốn tránh cũng được, cô chỉ muốn cho Niệm Niệm giống như cô, sống ở một nơi yên bình, không có người làm phiền.
Bên ngoài, đã gần tối, cô nắm tay Niệm Niệm, kéo hành lý, mở cửa ra, nhìn thấy xung quanh không có ai, vội vàng bước nhanh về phía thang máy.
Ai ngờ khi đi qua phòng Sở Ngự Tây, cửa phòng anh đột nhiên mở ra.
cô sợ đến mức chân tay mềm nhũn, thiếu chút nữa ném cả hành lý, mà lông mày của Sở Ngự chau lại, sắc mặt rất khó coi.
"Đứng lại..." Anh lạnh lùng nói.
Thương Đồng không dám quay đầu lại, kéo Niệm Niệm vội vàng chạy đến thang máy.
Sở Ngự Tây cũng nhanh chóng đuổi theo, cô vừa mới ấn thang máy, anh đã đuổi đến.
Thang máy mở ra, cô ôm Niệm Niệm vội vàng ấn thang máy đi xuống, cửa chưa đóng, Sở Ngự Tây đã xông đến.
"Anh...anh làm gì?" cô ngoại trừ những lời này, sợ đến mức cũng nói không nên lời gì.
"Em muốn đi đâu?" Sở Ngự Tây lạnh lùng nói.
"Liên quan gì đến anh?" Tim Thương Đồng run rẩy giữa không trung.
Sở Ngự Tây không quan tâm đến Niệm Niệm đang ở bên cạnh, một tay gắt gao nắm lấy tay cô: "Thế nào, cả lão người tình của em cũng không để ý sao?"
Cổ tay Thương Đồng đều bị anh bóp chặt, cô không biết lão người tình anh nói kia là ai, cô cũng không có lão người tình gì đó, nên cũng nóng nảy nói: "Tôi không biết anh đang nói gì, buông tôi ra!"
"Xem USB kia rồi à?" Sở Ngự Tây bị sự bình tĩnh của cô chọc tức, mang cô ép vào phía trong thang máy.
Niệm Niệm kéo anh ra: "Mẹ...chú đừng đụng vào mẹ cháu..."
Sở Ngự Tây không chút quan tâm đến nắm tay nhỏ của Niệm Niệm, bàn tay to hận không thể bóp đứt cổ Thương Đồng.
"Em đừng dọa đến con bé!" Thương Đồng sốt ruột, cô gấp giọng nói: "đã xem thì thế nào? Anh cho rằng như vậy có thể uy hiếp được tôi? Có bản lĩnh thì anh phát đi, tôi đã nói sẽ không chịu uy hiếp của anh, tôi muốn cùng anh cắt đứt quan hệ, tại sao anh nhất định phải quấn lấy tôi không tha."
Sở Ngự Tây nghe xong những lời này, thở gấp không biết nói gì, ngực anh phập phồng lên xuống: "Được! Tôi sớm nên nghĩ đến, em là người phụ nữ vô tình! Em thật nhẫn tâm!"
Thang máy đến tầng một, cửa mở, Thương Đồng quát to: "Anh mau buông tôi ra, nếu không tôi sẽ kêu lên."
Sở Ngự Tây xoay tay lại ấn nút đóng cửa, mắt thấy thang máy muốn khép lại một lần nữa, Thương Đồng vùng vẫy la to: "Cứu mạng..."
Thang máy tầng một có người muốn đi lên, ấn nút ở bên ngoài, cửa lại mở ra.
Thương Đồng ở lúc Sở Ngự Tây đang tức giận, thừa cơ vùng khỏi anh, kéo Niệm Niệm ra thang máy, vừa ra đến trước cửa thì mang hành lý kéo ra.
không dám quay đầu lại xem Sở Ngự Tây có vẻ mặt gì, cô kéo Niệm Niệm lên xe taxi, chạy đến nhà ga.
Dọc theo đường đi, thậm chí có cảm giác chạy trốn, Niệm Niệm cũng hết sức lo lắng, cô đành phải một bên ổn định lại tâm tình của mình, một bên vỗ về Niệm Niệm.
Đến nhà ga, mua một vé xe sẽ xuất phát ngay lập tức, vội vã ra xe, mới biết được lại là vé xe đi Tế Nam.
Giữa trưa ngày thứ hai mới có thể đến Tế Nam.
Bởi vì dẫn theo trẻ em, bỏ lỡ thời gian nhộn nhịp, cuối cùng bù lại được chỗ giường nằm.
Cảm giác hoảng hồn chưa tan, đã căng thẳng lại kích thích, thêm cảm giác giành được tự do và sống lại.
cô thật sự chạy trốn như vậy sao?
cô không dùng chứng minh tư mướn phòng, anh không thể tìm thấy cô, cô có thể thuê một căn nhà nhỏ bình thường, đưa Niệm Niệm đi nhà trẻ, rồi đi tìm công việc, yên ổn qua nửa đời sau, mang chuyện mấy ngày nay xem như một cơn ác mộng, qua mấy năm nữa, anh thật sự quên thì tốt rồi.
Lấy điện thoại ra, cô gửi cho Nhiễm Đông Khải một tin nhắn, nói với anh đã đi, rồi tắt máy, rút thẻ điện thoại ra, bẻ gãy, ném vào thùng rác.
Tay cô lại đụng đến cái USB trong túi kia, sau một lúc do dự, cũng lấy ra, lột vỏ ngoài, lộ ra Chip bên trong, cô mang Chip đập vỡ, vẻ mặt có chút thoải mái hơn, Sở Ngự Tây, cho dù anh thật sự truyền ra, cùng lắm là tôi trốn đi, chỉ cần không gặp mặt anh là tốt rồi.