cô bé vừa muốn nói chính là chú ôm cô bé đi tìm mẹ, còn chưa mở miệng, đã bị Thương Đồng cắt ngang.
"Nhiễm tổng, cuộc cạnh tranh còn phải chờ đến hai tuần sao?" Ánh mắt cô dừng
lại sau lưng người đàn ông ngồi phía trước, tâm tư rối loạn.
Nhiễm Đông Khải gật đầu nói: "Phải."
"Vậy ngài nắm chắc bao nhiêu phần trăm thắng cuộc?" Đây là vấn đề cô quan tâm nhất.
Nhiễm Đông Khải im lặng một chút, từ trong kính thấy mặt Thương Đồng ở phía
sau trắng bệch, ánh mắt có chút sâu xa: "Tình thế bắt buộc anh ta."
Thương Đồng nghe những lời này, thân thể xụi lơ dựa vào ghế, cô nên biết, lần này anh quyết tâm muốn trừng cô.
Nhưng mà, cô phải làm thế nào?
Hơn nữa nhất định phải bảo vệ.
Bất luận cô dùng biện pháp gì.
Ánh mắt Nhiễm Đông Khải lướt qua ngọn núi kia, quay đầu lại, trong mắt là một mảnh ảm đạm.
"Ai thua trong tay ai, phải đến cuối cùng mới biết."
Thương Đồng đoán không ra ý tứ trong lời nói của anh, cô muốn nhìn xem xe Sở
Ngự Tây còn ở đó hay không, bên ngoài cửa sổ chỉ có rừng cây vi vu và
thưa thớt.
Trước mặt giống như có một vòng nước xoáy, chờ cô nhảy vào, biết nơi nào nguy hiểm, cô cũng không có đường rút lui.
Đến dưới lầu nhà cô, Nhiễm Đông Khải mỉm cười xoa tóc Niệm Niệm, dịu dàng nói: "Niệm Niệm, tạm biệt!"
Thương Niệm Niệm ngoan ngoãn đáp lại: "Chú Nhiễm, tạm biệt ạ."
"Gần đây cẩn thận chút." Nhiễm Đông Khải tại lúc cô lên lầu, nói thêm một câu.
"Hả?" Thương Đồng sững sờ một chút, không hiểu anh nói cẩn thận là có ý gì,
cẩn thận Sở Ngự Tây phát hiện chân tướng? Hay là gì khác?
Nhiễm Đông Khải cười cười, chỉ điện thoại di động nói: "Nếu có chuyện gì, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho tôi."
Thương Đồng thở phào nhẹ nhỏm, rồi cô gật đầu một cái, dắt tay Niệm Niệm đi lên lầu.
Sau khi bóng người dần khuất hẳn, Nhiễm Đông Khải thu vào toàn bộ vui vẻ,
lên xe, anh ngẩng đầu, nói với Chu Hi: "Thay tôi điều tra hai chuyện,
một là Sở Ngự Tây tiếp theo sẽ làm gì, hai là bối cảnh gia thế của
Thương Đồng."
----------Vũ Quy Lai-----------
Máy bay đáp
xuống đất, sắc trời đã tối, Sở Ngự Tây ngồi trong xe gương mặt từ đầu
đến cuối đều lạnh lẽo, xe chạy rất xa, tiến dần vào khu nội thành, tài
xế do dự nửa ngày, mới thấp giọng hỏi: "Tổng giám đốc muốn đến công ty?"
Giọng Sở Ngự Tây nặng nề, cầm cái túi đựng những sợi tóc trong tay ném cho
Uông Trạch: "Bây giờ cậu đi tìm Âu Dương, xác định kết quả cho tôi."
Xe dừng lại gần đó, Uông Trạch ngồi một chiếc xe khác rời khỏi, Sở Ngự Tây dựa lưng vào ghế xe, chậm rãi thở ra.
Xe dừng ở một quán cà phê cách đại học B không xa, bảng hiệu vẫn như cũ
"Longago", anh đẩy cửa ra, đi thẳng lên lầu hai, lúc này không nhiều
người lắm, chỉ có đèn trần sáng hấp dẫn mờ nhạt, ghế xô-pha màu da cam
tựa vào cửa sổ, một chậu cây xanh che lấp ghế xô-pha, anh đi thẳng đến
chỗ đó, còn chưa đến, liền thấy đã có người.
Mày hơi nhíu lại, đã có phục vụ đi đến: "Tiên sinh, mấy người?"
Sở Ngự Tây chậm rãi ngồi xuống, nơi này vẫn không thay đổi, ngay cả Piano ở bên phải phía trước cũng vậy, một cô gái đang ngồi phía sau Piano, cúi
đầu yên tĩnh nhã nhặn đàn một bài hát.
Anh từ trong bóp móc ra
mấy tờ tiền mặt, nói với phụ vụ: "nói với vị tiểu thư kia một chút, giúp tôi đàn bài ".
Phục vụ đi một lúc, cô gái đã
đi theo đến, khuôn mặt yên tĩnh có chút ngượng ngùng: "Tiên sinh, thật
xin lỗi, ngài nói là bài hát nào?"
" ." Sở Ngự
Tây nhàn nhạt mở miệng, con ngươi xuất thần đông lại trên chiếc bàn đoá
hoa . một nửa khuôn mặt của anh phản chiếu bóng râm dưới ánh đèn, lông
mày khẽ nhíu lại, để tây trang qua bên cạnh, anh mặc áo sơ mi màu đen,
mở hộp thuốc lá, cầm một hộp diêm quẹt, xoẹt một tiếng ngọn lửa bật lên, anh tuỳ ý hít một hơi, dựa thân thể vào ghế xô-pha mềm mại, cánh tay
trái khoác lên chỗ dựa lưng, mặt không chút thay đổi.
cô gái bối rối mở miệng nói: "thật xin lỗi tiên sinh, tôi không biết bài hát ngài nói."
Lúc này Sở Ngự Tây mới quay đầu lại, tuỳ ý liếc mắt một cái: "Quên đi."
Bài kia vốn cũng không phải là khúc dương cầm.