Hào Môn Tội Yêu 2, Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Chương 42: Chương 42: Yêu cầu quá đáng




Hàn Thành, trong nhà hàng Tây ánh đèn nhẹ nhàng, Niệm Niệm cầm khăn giấy lau cái miệng nhỏ nhắn, dịu dàng nói: "Mẹ, chú, con no rồi ạ."

Thương Đồng nhận lấy khăn giấy, thấy trên mặt cô bé còn dính tương, thay cô bé kiên nhẫn lau đi, thấy đã lau sạch mới hôn lên trán cô bé một cái, mang cô bé ôm vào trong ngực, đặt nĩa xuống chuyển hướng sang đối diện với Nhiễm Đông Khải: "Nhiễm tổng, cảm ơn ngài."

Nhiễm Đông Khải nhàn nhạt cười, cầm ly rượu đỏ lên: "Thương tiểu thư, chúng ta rất có duyên, tuổi của cô và em gái tôi gần bằng nhau, gọi tôi Nhiễm tổng là quá khách sáo rồi."

Thương Đồng có chút lúng túng, nhưng vẫn tự nhiên mở miệng: "Nhiễm tổng, anh bận bịu như vậy, còn mang anh kéo vào ân oán của tôi, tôi thật rất áy náy, làm cho anh thêm nhiều phiền phức."

Nhiễm Đông Khải uống một hớp rượu đỏ, giống như không thích lắm vị kia, điện thoại bắt đầu vang lên, anh để ly rượu xuống, cầm điện thoại lên, con ngươi cứng lại, hơi do dự.

"Nhiễm tổng, tôi dẫn Niệm Niệm đi vệ sinh." Thương Đồng thấy anh hình như không tiện nghe điện thoại, ôm lấy Niệm Niệm đi vào toilet.

Tại chỗ ngồi, Nhiễm Đông Khải nhận điện thoại, nhàn nhạt mở miệng: "Vân Hề?"

không biết bên kia nói gì, anh cười nhạt: "Cuối tuần này, không phải còn ba ngày sao? Được, anh sẽ đi."

Thu điện thoại vào, nụ cười trên môi anh dần hiện lên, sau khi đợi Thương Đồng trở lại, lông mày anh chậm rãi dãn ra.

"Nhiễm tổng, thời gian không còn sớm..."

Thương Đồng nắm tay Niệm Niệm, đứng phía trên cách bàn một thước, nhẹ giọng nói: "Làm phiền ngài cả buổi chiều, tôi và Niệm Niệm muốn trở về."

"Được, tôi đưa hai người về." Nhiễm Đông Khải cầm chìa khóa xe đứng dậy, ba người bọn họ đi ra cửa, phục vụ đẩy cửa ra: "Hoan nghênh đến lần nữa."

Xuống lầu dưới, Niệm Niệm đã ở trong ngực Thương Đồng ngủ thiếp đi, Niệm Niệm ngồi xe lúc nào cũng khó chịu, Thương Đồng một tay ôm cô bé, một tay mở cửa, cánh cửa mở ra, cô nghiêng đầu, thấy Nhiễm Đông Khải cúi thấp đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì.

"Nhiễm tổng?"

Lúc này Nhiễm Đông Khải mới hồi phục tinh thần, quay đầu nhìn Thương Đồng: "Thương tiểu thư, tôi..."

Ít thấy anh chần chừ, muốn nói lại thôi.

"Ngài thế nào?" Thương Đồng có chút bất an.

Nhiễm Đông Khải thở dài nói: "hiện tại tôi có thể thỉnh cầu cô một chuyện được không, nếu cô cảm thấy miễn cưỡng thì cứ xem như tôi chưa nói gì."

"Vậy ngài nói thử xem sao." Thương Đồng biết anh mấy ngày nay, chưa thấy anh khó xử như thế bao giờ.

"Tuần này tôi muốn trở về Bắc Kinh tham dự một yến tiệc sinh nhật, cô có thể làm bạn gái tham dự với tôi được không?" Nhiễm Đông Khải nhìn cô, ánh mắt hết sức khẩn thiết: "Chẳng qua sẽ có chút phiền phức, bởi vì lần này tôi muốn lấy cô làm lá chắn, đi huỷ hôn."

"Hả?" Thương Đồng hơi giật mình, chợt nghĩ thông suốt, anh ta đã có hôn ước: "Tại sao muốn huỷ hôn?"

"Bởi vì...chúng tôi theo sắp đặt của cha mẹ, tôi không thương cô ấy." Ánh mắt Nhiễm Đông Khải thoáng qua một chút âm u, làm người khác không bắt kịp.

Thương Đồng im lặng một chút, đối diện với tròng mắt của anh, thấp giọng nói: "thật sự chỉ là nguyên nhân này sao?"

Nhiễm Đông Khải cười, lại thở dài nói: "không sao, tôi không miễn cưỡng cô."

Anh đưa tay ra, mở phía cửa bên kia của Thương Đồng, tự mình xuống xe, đón lấy Niệm Niệm trong tay Thương Đồng, để đầu nhỏ của cô bé dựa vào trên vai rộng của anh, từng bước đi lên cầu thang cũ nát kia.

"Tôi đến là tốt rồi." Thương Đồng đuổi theo.

"không có gì." Nhiễm Đông Khải lên lầu, Thương Đồng lấy chìa khóa ra mở cửa, Nhiễm Đông Khải không đi vào, đứng ngoài cửa mang Niệm Niệm chuyển cho cô, mỉm cười nói: "Ngủ ngon."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.