đã Năm Năm trôi qua, bà Âu vẫn luôn một bên điều tra một bên tìm kiếm Cố Ninh Tinh, lúc này cả ba đang tập trung ăn cơm, thì Âu Nạp Du đã kể về chuyện hôm qua cho bà nghe mình như thể nào, và còn kể đã gặp được Cố Ninh Tinh,
Bà nghe xong liền kinh ngạc bất ngờ, tuy bà tin lời bé con nói là thật, nhưng vẫn muốn chắc chắn, bà lại nhìn đến Âu Thành Nghiêm hỏi có thật hay không,
Âu Thành Nghiêm gật đầu bảo là thật, “Cô ấy vẫn chưa chết và đã trở về ạ, tuy nhiên cô ấy vẫn hận cháu không muốn thừa nhận mình là Cố Ninh Tinh “
Bà Âu nhìn anh ta cau mày một lúc, sau đó vẫn thái độ lạnh lùng với anh ta mà nói, “Ta không cần biết, cháu làm như thế nào thì làm, nhanh chóng đưa cháu dâu của ta về có biết chưa “
Âu Thành Nghiêm gật đầu một cái, anh ta thật sự cũng muốn nhanh chóng đưa cô về, nhưng anh ta sẽ cố hết sức dù cô có làm gì, anh ta cũng sẽ nhận nhịn cô, sẽ không làm cô tổn thương nữa,
Ăn xong xuôi, Âu Thành Nghiêm và Âu Nạp Du vẫy tay chào bà rồi anh ta mới bế bé con đi đến khách sạn của Hàn Đình Thâm để tìm Cố Ninh Tinh,
Lúc đến nơi, dù biết số phòng cô đang ở, nhưng lúc hỏi quầy tiếp tân thì cô cho biết người đó đã không còn ở đó nữa,
Nghe xong tinh thần Âu Thành Nghiêm thất vọng vào bản thân mình lúc này,
Cố không còn ở đây là vì cố tình chạy trốn anh ta hay sao, nếu vậy thì cô thật sự chính là Cố Ninh Tinh của anh rồi,
Bé con ở trên tay được anh ta đang bế, cũng hiểu được những lời nói của cô tiếp tân, cô bé liền mặt đáng yêu hỏi Âu Thành Nghiêm, “Baba, mama không có ở đây sao ạ “
Âu Thành Nghiêm biết mình làm cho bé con thất vọng, mà nó đang mong đợi gặp Cố Ninh Tinh, anh nhìn con bé thật sự rất buồn, nên anh suy nghĩ một chuyện bảo là sẽ cùng chơi một trò chơi, “Không đâu, là mama đang chơi trò chốn tìm với chúng ta đấy, hay là ba con ta đi tìm mẹ nhé “
Bé con nghe đến tìm mẹ, con bé liền háo hức vui mừng mà trở nên đầy năng lượng,
Âu Thành Nghiêm bế bé con ra khỏi khách sạn, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý Phong, “Phong Diệp, nhanh chóng điều tra nơi ở hiện tại, của Ninh Tinh đi “
Phong Diệp đang ở nhà vì được nghỉ chủ nhật, nghe được lệnh anh liền làm ngay,“Vâng, chủ tịch “
Gọi điện xong, anh ta liền tạm thời nhanh chóng đưa bé con đi khu vui chơi, con bé liền đồng ý ngay và cả cùng nhau đi,
Lúc này ở phía Cố Ninh Tinh đang chuẩn bị chờ khách đến chơi, pha trà nước các kiểu, và cũng may hôm ngay Hàn Đình Thâm lại có công việc nên đã ra ngoài, hiện tại trong nhà chỉ còn Kháp Kháp và Emma, tất nhiên là có Cố Thành Nhiên nữa,
Thằng bé dù là sợ người bạn đó như thế nào, nhưng thằng bé thật sự rất muốn có bạn đến chơi,
Còn về phía cha con Ngạn Tô Diệp, cả hai đang ở ngoài trước cửa nhà nhỏ của Hàn Đình Thâm, tuy là nhỏ nhưng nó cũng rất là rộng lớn, tuy không bằng nhà chính thức của Hàn Đình Thâm thôi,
Cả hai cha con đang chỉnh sửa lại quần áo, trên tay còn cầm một bó hoa hồng lớn, và một ích quà cho cô,
Sau đó mới đưa tay lên mà bấm chuông,
Không lâu sau, cửa tự động liền mở và có một người giúp việc ra đón cả hai,
Loading...
Cố Ninh Tinh đứng trước cửa nhìn thấy hai cha con, cô nắm lấy tay thằng bé con mình mà ra chào họ,
Còn Ngạn Đồng Thất từ xa nhìn thấy cô thằng bé vui mừng, rồi háo hức nhanh chóng chạy đến gần Cố Ninh Tinh, còn vừa chạy vừa gọi, “Dì xinh đẹp, cháu đến thăm dì nè “
Cố Ninh Tinh tươi cười mà còn xoa đầu nó, còn khen thằng bé rất ngoan,
Theo sau nó là Ngạn Tô Hàm, vừa đi cầm bó hoa, gương mặt anh ta lúc này mỉm cười với cô, chứ không phải là thái độ lạnh lùng như đêm hôm đó nữa,
Anh ta đến nhà làm khách, tất nhiên phải lịch sự và tỏ vẻ khách sáo, đưa hoa hướng về cô, để tỏ lòng đến chơi,
Cố Ninh Tinh mỉm cười vui vẻ, khách sáo nhận bó hoa từ anh còn không quên nói từ cảm ơn,
Lúc này Ngạn Tô Hàm mới hướng mắt phía dưới chân cô nhìn thấy bé con đang núp sau dưới chân cô, như vẻ rụt rè sợ người lạ, nhưng gương mặt lại rất lạnh lùng,
Anh ta mới tinh tế kinh nghiệm với trẻ con, nên mới khuỵ xuống nhìn nó, còn đẩy Ngạn Đồng Thất đến gần, anh ta cho cả hai đứa trẻ làm quyen với nhau,
Cố Thành Nhiên, nhìn về phía cả hai, nó rất phòng thủ đề phòng mà không chịu mở lời,
Cố Ninh Tinh, biết tính con mình nên không mắng, nhưng cô chỉ đành mỉm cười xin lỗi đối phương,“Chủ tịch Ngạn, xin lỗi vì thằng bé có hơi lạnh lùng, ngài thông cảm ạ “
Ngạn Tô Diệp liền lắc đầu bảo không sao, vì thằng bé vẫn còn con nít, lúc này Ngạn Đồng Thật hoạt bát nên đã nắm tay thằng bé mà nói lời chấn an theo kiểu trẻ con,
Lúc này Cố Thành Nhiên, vì những lời nói của Ngạn Đồng Thất xong, thằng bé cảm thấy yên tâm mà không còn rụt rè với Ngạn Đồng Thất nữa,
Và cả hai lúc này làm thân rất nhanh chóng với bạn, Cố Thành Nhiên liền dẫn bạn đi vào nhà xem, rồi còn khoe này nọ,