Edit: SmallTree
Betôi: Tiểu Mai
Không Re-up dưới mọi hình thức!!!!!!!!! Web truyện là trang truyện chính thức duy nhất, bọn mình đăng, hãy đọc ở đây để ủng hộ chúng mình nhé!!!!!!!
“Cho thêm người tìm kiếm đi, trong ngày hôm nay nhất định phải tìm được Tam thiếu phu nhân!” Một chiếc xe màu đen lao vùn vụt qua.
Lúc này bên đường có một người đi bộ đã không kịp tránh bị chiếc xe vẩy cho một thân nước bẩn.
“Đúng là xui xẻo mà!” Mộc Tiểu Đồng dùng ô che hơn nửa phần thân trên, cô cúi đầu nhìn nước bẩn bắn hết lên người mình thì thấp giọng phàn, cô ngẩng đầu nhìn về phía trước thì chiếc xe kia đã sớm không thấy tăm hơi đâu nữa.
“Những người kia gặp quỷ sao, trời mưa to thì chớ lại còn lái xe nhanh như thế.” Cô nhỏ giọng vài câu, sau đó trực tiếp đi tới một cửa hàng tiện lợi nhỏ.
Tại sao cô không thể trèo qua được bức tường đó?
Mộc Tiểu Đồng ở trong một cửa hàng tiện lợi giá rẻ, cô dùng điện thoại của cửa hàng gọi cho người kia.
Đáng tiếc chuông điện thoại reo nhưng lại không có người nhận.
Mộc Tiểu Đồng kiên trì gọi hơn mười phút đồng hồ, vẫn không có người nào bắt máy.
“Tiểu thư, cô có cần tôi giúp đỡ không?”
Chủ cửa hàng nhỏ là một bà lão có bộ dáng hiền hậu, gần gũi, thấy vẻ mặt cô đầy lo lắng, không khỏi sinh lòng trắc ẩn, tốt bụng hỏi.
Mộc Tiểu Đồng bực bội để điện thoại xuống, cười nói với bà lão: “Không cần đâu, cảm ơn bà.”
Lúc cô uể oải vừa định rời khỏi cửa hàng tiện nhỏ thì bà lão kia lại hướng về bóng lưng của cô, nói một câu mang ý vị sâu xa: “Đừng vội vàng chạy mãi về phía trước, hãy thử quay đầu nhìn lại xem, có lẽ cô có thể tìm được điều tốt hơn.”
Mộc Tiểu Đồng có chút kỳ quái nhìn bà, mặc dù không hiểu ý của bà lão nhưng cô cũng dám chậm trễ, vội vàng chạy đi.
Tống Nho Thần, tại sao anh lại không nhận điện thoại của em? Số điện thoại này là anh chuyên dùng cho mỗi mình cô mà, nhưng vì lẽ gì mà bây giờ anh lại không nhận điện thoại?
Mộc Tiểu Đồng không biết mình muốn đi đâu, cô chỉ biết hiện tại người của Lăng gia đều đang tìm cô. Cô rất sợ sẽ bị bọn họ tìm được, thế nhưng điều khiến cô sợ hơn là Tống Nho Thần phản bội tình yêu của bọn họ.
Cô và Tống Nho Thần được xem như là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã quen biết nhau. Mặc dù cô là Đại tiểu thư của Mộc gia, nhưng từ nhỏ đã luôn bị mẹ kế Phương Mai kia khi dễ, mà Mộc Kình Thiên thân là cha cô nhưng từ trước đến nay ông ta chưa bao giờ để ý đến việc này.
Những lúc cô vụng trộm xử lý vết thương, thì Tống Nho Thần kiểu gì cũng sẽ ngồi ở bên cạnh cô giúp đỡ, an ủi cô.
Anh nói chờ sau này lớn lên, anh sẽ bảo vệ cô, không để cho mấy người Mộc gia bắt nạt cô nữa.
Anh nói anh sẽ đợi cô du học ở nước ngoài trở về, thì sẽ lập tức đến cầu hôn cô.
Anh nói muốn cùng cô mãi mãi ở bên nhau bởi vì anh yêu cô như tính mạng của anh vậy!
Thế nhưng hiện tại Tống Nho Thần... anh đang ở đâu?
Mộc Tiểu Đồng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời vẫn u ám như cũ, mây đen không ngừng kéo đến, mưa to xối xả như muốn nuốt chửng mọi thứ.
Chiếc ô nhỏ màu xanh nhạt đang cố gắng vùng vẫy, chống đỡ cả một trời mưa gió, một thân ảnh kiều diễm, lang thang vô định trên con đường mưa vắng vẻ mà hiu quạnh.
Cô nghĩ mình nhất định phải đến Tống gia một chuyến, cô phải tìm Tống Nho Thần, rồi ở trước mặt anh hỏi rõ ràng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao Mộc Kình Thiên lại nói anh chính là vị hôn phu của Mộc Tiểu Bội?
...
“Nho Thần, anh nói xem chiếc nhẫn kia có đẹp không?” Một giọng nói thanh thúy quen thuộc vang lên, kéo suy nghĩ đang rối như tơ vò của Mộc Tiểu Đồng trở về.
Cô kinh ngạc quay đầu nhìn vào cửa hàng nữ trang bên phải đường, xuyên qua cửa kính thủy tinh trong suốt là một đôi trai tài gái sắc đang chăm chú lựa chọn nhẫn.
Ánh mắt của Mộc Tiểu Đồng liền trở nên trống rỗng, cô nhìn vào bên trong cửa hàng không rời mắt, bước chân theo bản năng đi về phía đó.
“Nho Thần, anh nhìn này, cái này rất vừa vặn với tay em.” Cô gái giơ tay lên đầy vui vẻ, trên ngón áp út tay trái có đeo một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh, cô gái nũng nịu như một đứa trẻ tựa vào lồng ngực người đàn ông.
“Nhìn rất đẹp.” Người đàn ông mỉm cười tán thưởng.
“Nho Thần, em thật sự rất vui.” Cô ta ngẩng đầu thơm nhẹ lên khuôn mặt người đàn ông, bộ dáng thẹn thùng giống như một cô vợ nhỏ.
Cô phục vụ đứng ở đó thấy họ ân ái như thế càng ra sức giới thiệu các loại mặt hàng.
“Tiên sinh, tôi thấy vợ ngài thích món trang sức này như thế, hay là ngài đặt trước bộ này đi, chúng tôi còn có thể bảo người của cửa hàng khắc tên hai người ở mặt trong của chiếc nhẫn nữa, coi như chúc phúc cho hai người sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long.”