Editor: Hồng Trúc
Hương chanh từ người anh tỏa ra tràn ngập thang máy, Đường Dĩ Phi buồn bực trong lòng, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn, thân thể bất giác lui về phía góc thang máy.
Hơi thở quen thuộc ấy làm cô sợ hãi, cô rất muốn trốn chạy, lại phát hiện cái thang máy này giống như lồng giam, nhốt cô và anh ở cùng một chỗ.
Sắc mặt người đàn ông cũng không khác gì, khuôn mặt vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Đường Dĩ Phi im lặng không lên tiếng, cúi đầu suy nghĩ về hợp đồng hợp tác cùng Bách Thịnh.
Bỗng nhiên----
Người đàn ông cất giọng trầm thấp phá vỡ bầu không khí yên lặng, lại như một cây kiếm đâm vào tim Đường Dĩ Phi, khiến các vết thương đang ẩn sâu trong lòng lại trổi dậy, như đang rắc muối vào!
Anh nói: “Niên muội, đã lâu không gặp.”
Trong nháy mắt trong lòng Đường Dĩ Phi hỗn độn, cách xưng hô kia đã năm năm rồi, bây giờ lại một lần nữa bị anh gọi, chỉ là thêm một câu đã lâu không gặp.
Tốt thôi, một câu đã lâu không gặp!
Anh cũng không nên đâm qua tầng này giấy!
Đường Dĩ Phi trầm mặc, cúi đầu không muốn nói chuyện với anh, khuôn mặt người đàn ông lại bộc phát làm người khác đoán không ra, cặp mắt đen ngấm ngầm chịu đựng cùng đau đớn, như thể năm năm qua anh đã quá bận rộn!
Ah, anh dựa vào cái gì mà bày ra bộ mặt như vậy?
Lúc trước, không phải vì muốn ở cùng với Thẩm Tâm Vũ nên đã đẩy cô xuống vách núi sao!
Người đàn ông cúi đầu nhìn mái tóc của cô, vừa muốn nói tiếp, lúc này thang máy đã dừng ở tầng 23, Đường Dĩ Phi cũng không ngẩng đầu, chỉ nói một câu “Cho qua”, rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Cô đi như vậy, cũng làm cho người ta một loại hận không thể thoát đi, Long Thiếu Tôn nhìn bóng lưng quật cường của cô, ánh mắt lạnh đến cực hạn.
Cửa thang máy đóng lại, hình ảnh người đàn ông ở phía sau lúc này mới tiêu tán, Đường Dĩ Phi thở dài một hơi, lúc này Tiểu Cao đã mua cà phê xong đang làm việc trong phòng.
“Quản lí, chị xảy ra chuyện gì sao? Vẻ mặt nhìn qua không tốt lắm?”
Tiểu Cao thân thiết hỏi thăm, Đường Dĩ Phi sửng sốt, thì ra là đã năm năm, tâm trạng của mình vẫn bị anh ta làm ảnh hưởng dễ dàng như vậy.
“Không có gì, có lẽ là do mấy ngày nay mưa dầm, cho nên thân thể không được thoải mái.” Đường Dĩ Phi thuận miệng giải thích.
“A, vậy hay là đừng uống cà phê, để em đi rót cho chị tách trà.” Ngay cả Tiểu Cao cũng biết là cô bệnh không tiện nói ra, vội vàng bưng cà phê trên bàn lên, lại bị Đường Dĩ Phi ngăn lại.
“Không cần phiền phức như vậy, đi làm việc đi, qua một thời gian ngắn nữa, Thịnh Dương quốc tế sẽ tổ chức một cuộc thi thiết kế trang sức, chị sẽ cố gắng giúp em được làm việc ở đó, cố gắng lên!”
“Thực sự sao?” Tiểu Cao nghe được những lời này, hai mắt sáng rực, kích động suýt nữa nhào lên, “Cảm ơn chị! Quản lí! Em nhất định sẽ thể hiện thật tốt!”
Thịnh Dương quốc tế, đó chính là công ti con của tập đoàn Bách Thịnh, từ khi còn học đại học Đường Dĩ Phi đã nghe nói các nhà thiết kế trang sức nổi tiếng trong nước đều chọn làm việc ở Thịnh Dương, bản thân cô cũng đã từng nghĩ tới, chẳng qua là suy nghĩ đến mối quan hệ với Mạc Duẫn Sâm, vẫn là đến Vân Thiên.
Dù sao, Vân Thiên cũng là tập đoàn đa quốc gia, ở đây không những được tiếp xúc với những nhà thiết kế trong nước, mà ngay cả những bậc đại sư nước ngoài còn có cơ hội được gặp mặt một lần.
Đáng tiếc....
Nếu sớm biết tập đoàn Vân Thiên là địa bàn của anh, cô dù chết cũng sẽ không đến!
“Đi ra ngoài đi.” Đường Dĩ Phi bình tĩnh lại, giơ tay lên trán, mấy ngày nay mưa dầm liên tục làm cho cô phát bệnh, cái trán hơi nóng.
“Dạ, quản lí, buổi trưa chị muốn ăn gì cứ việc nói, em sẽ đi mua!”
Tiểu Cao chỉ là một thực tập sinh, tính tình đơn thuần, Đường Dĩ Phi cười lắc đầu, cuối cùng đuổi cô ra ngoài.