Hào Môn Vạn Tỷ: Tình Yêu Nồng Nhiệt Của BOSS Lạnh Lùng

Chương 25: Chương 25




Editor: Ngọc Nguyệt

Beta: Nguyệt_chan

"Quá khó nhớ..." Đường Dĩ Phi một bên nhỏ giọng lầm bầm, một bên cẩn thận lưu dãy số.

Long học trưởng.

Long Thiểu Tôn giương mi, chẳng biết tại sao khi cô nói ra ba chữ đó lại có chút kiềm nén.

Cô cúi đầu, có mấy lọn tóc rủ xuống, tóc dài được buộc lên đơn giản lỏng lỏng lẻo lẻo, thật ra lại tăng thêm một phần lười biếng.

Chóp mũi thoạt nhìn dị thường mê người, da thịt trắng nõn dưới ánh mặt trời gần như trong suốt.

Đường Dĩ Phi, mặc dù không quá mức kinh diễm, nhưng tuyệt đối là người nổi bật trong đám người.

"Em đã có số của anh, sau đó anh có thể biết số điện thoại của em." Cô cười đến ngây thơ vô hại, giơ điện thoại di động trong tay.

Rung động từ trong túi truyền đến, Long Thiểu Tôn né người sang một bên, từ trong túi lấy điện thoại di động, nhếch miệng cười cưng chiều.

"Được rồi, Đường học muội."

Ba chữ 'Đường học muội' anh nói ra, tuy nhiên Đường Dĩ Phi lại không quá mức để ý những chi tiết như vậy.

Bởi vì, vừa rồi cô nhìn vào điện thoại đi động mới phát hiện đã quá mười lăm phút!

Đám côn đồ kia nói phải xong mười phút...

Cái này chết chắc.

"Học trưởng, anh không đi học sao?"

"Ừm."

Tiếc chữ như vàng.

"A..." Đường Dĩ Phi nghe thấy vậy ngay lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn sụp xuống, nói vậy là cô phải một mình đi ra ngoài?

Sau đó bị giáo viên phòng y tế khiêng đi?

Chỉ nghĩ tới thôi đã cảm thấy sợ rồi!

"Kia... Chúng ta đều bạn bè trai gái (ý của ĐDP là hai người đã là bạn trai (gái) của nhau), anh không thể đưa em đến phòng học sao?"

Có đàn anh đi cùng, những tên côn đồ kia sẽ không phải dám đánh cô chứ?

Hơn nữa, lúc này ở trong lòng Đường Dĩ Phi rất không muốn đưa số điện thoại của Long Thiểu Tôn cho đám khốn kiếp kia!

Bây giờ Long học trưởng chỉ có thể là bạn trai của cô, làm sao cô có thể cổ vũ cô gái khác đào góc nhà của chính mình chứ?!

"Đi thôi." Long Thiểu Tôn cười cười, trả mấy cuốn sách về chỗ cũ, kéo Đường Dĩ Phi lững thững ra ngoài.

Thấy cô như vậy là biết chắc chắn có người đe dọa cô, nếu không... Cô sẽ không biết làm sao lại bảo anh làm bạn trai cô.

Cô gái giống cô ấy như vậy, coi như thầm mến một người cũng sẽ không táo bạo đi tỏ tình như thế.

Lần đầu tiên dắt tay!

Giống như bị điện giật!

"Đừng sợ, có anh ở đây."

Giọng nói du dương như đàn vi-ô-lông làm cho người ta trầm mê, chỉ đơn giản vài chữ như vậy, trong nháy mắt cũng làm cho trái tim của Đường Dĩ Phi rung động.

"Ừ!" Đường Dĩ Phi nặng nề gật đầu, tùy ý anh dùng sức nắm chắt tay mình.

"Keng..."

Máy cảm ứng phát ra tiếng kêu lanh lảnh, cửa kính thư viện mở ra, hai bóng dáng cùng nhau đi tới, gần như sáng chói làm mù mắt đám người trên đường!

Đường Dĩ Phi trốn sau Long Thiểu Tôn, cho dù là đôi vai rộng như vậy cũng không đỡ được ánh mắt bắn ra mĩu tên độc ác của các nữ sinh!

Nhất là khi mọi người đều đưa mắt chăm chú nhìn vào chỗ hai bàn tay đan chặt vào nhau của bọn họ...

"Long học trưởng..." Các nữ sinh trái tim tan vỡ, lúc này hận không thể phát điên lôi tay Đường Dĩ Phi ra.

Người cầm đầu trong đám dân đàn chị cúc kì tức giận nhưng khi nhìn thấy Long Thiểu Tôn, tàn thuốc trong tay vội vã dập tắt, ánh mắt có chút khó tin nhìn cô gái mà anh bảo vệ phía sau.

A, cô đã xem nhẹ học sinh mới này rồi.

"Các vị, xin nhường đường."

Đàn anh ôn nhuận nở nụ cười hòa tan trái tim mỗi người, khóe miệng Đường Dĩ Phi giật một cái, trong lòng có cảm giác ê ẩm.

Chương 26: Làm người hầu của cô không điều kiện

Editor: Nguyệt chan

Mãi cho đến khi bóng dáng của hai người cùng nhau biến mả một chút cũng không nhìn thấy được, mọi người mới từ trong khiếp sợ cùng đố kị phản ứng lại!

"Chết tiệt, chúng ta mắc bẫy của cô ta rồi, hiện tại học trưởng đã bị cô ta cướp đi!"

"Mẹ kiếp! Tại sao học trưởng lại coi trọng cô ta chứ ? Lại còn mười ngón tay đan chặt nữa! Ả hồ ly tinh không biết xấu hổ!"

". . ."

Mọi người líu ríu, tuy nhiên trọng tâm của câu chuyện cũng không ngoài chuyện Đường Dĩ Phi không biết xấu hổ, lại có thể đi mê hoặc học trưởng, còn có bản lĩnh làm cho học trưởng trở thành bia đở đạn của cô!

"Giang Mỹ Kỳ bên kia cho hai người đi theo dõi, Mạc Duẫn Sâm bên kia thì trước tạm thời rút lui trở về, tất cả đều đi theo sát Đường Dĩ Phi!"

"Thế nhưng chị đại, vừa rồi Long Thiếu Tôn lôi kéo tay của cô ta cùng đi ra, thật rõ ràng đây là tuyên cáo chủ quyền, chúng ta không thể . . ."

"Lẽ nào cô ta có thể đi cùng với học trưởng mãi được sao? Phải có lúc cô ta đi một mình chứ…" chị đại gợi lên nụ cười quỷ di, cột lên cho mình một kiểu tóc táo bạo .

"Chị đại anh minh!"

. . .

Trở lại phòng học, trái tim của Đường Dĩ Phi không yên, tâm tư thật lâu không thể bình tĩnh được!

Tay phải gần như cứng đờ đặt trên bàn, một đôi con ngươi trắng đen rõ ràng không nhúc nhích nhìn chằm chằm mu bàn tay .

" Này, thế nào à?"

Khuỷu tay của Mạc Duẫn Sâm chống lên trên mặt bàn, thấy ánh mắt của cô đờ đẫn, còn tưởng rằng cô đã bị bạn học nữ khác đe dọa, vẻ mặt cứng ngắc mà hỏi.

Đại não của Đường Dĩ Phi còn dừng lại tại nụ hôn mới vửa rồi kia ——

Học trưởng đưa cô trở về phòng học, ở cuối hành lang bỗng nhiên cúi người xuống, nâng mu bàn tay của cô lên sau đó dịu dangf in một nụ hôn lên phía trên…

Ánh mặt trời làm cho những đường viền vẽ bề ngoài của anh gần như mờ ảo, đôi con người trong suốt như ngọc lưu ly kia như những vòng xoáy cuốn trôi tất cả, đẹp đến mức làm cho cô nghĩ lầm đây chỉ là một giấc mộng!

Thế nhưng cảm giác mềm mại, hơi lành lạnh ở trên mu bàn tay thật lâu không tiêu tan, lúc nào cũng nhắc nhở cô tất cả đều là thật không phải là mộng!

" A lô ! Tôi đang hỏi cô đấy? Không phải là bị dọa sợ chứ ?" Mạc Duẫn Sâm vươn một cánh tay ở trước mặt cô lắc qua lắc lại giống như đang gọi hồn .

"Cậu,… " Đường Dĩ Phi nháy nháy mắt, viền mắt có chút khô khốc, "Thua ."

"Cái gì ? !" Mạc Duẫn Sâm kích động hét lên, một cước giẫm lên chiếc ghế bên cạnh của cô, "Cô không phải là đang bị ấm đầu đấy chứ ?"

Dứt lời trức tiếp đưa tay đặt lên trên trán của cô, còn chưa kịp đụng vào đã bị một tay của cô cản lại .

"Đừng táy máy tay chân, hiện tại tôi là người đã có bạn trai rồi!"

Đường Dĩ Phi cây ngay không sợ chết đứng bỏ bớt thời gian thử việc một tuần, kiêu ngạo mà ngưỡng cái đầu trừng mắt nhìn anh.

Luôn luôn nói nhiều Mạc Duẫn Sâm bỗng nhiên trầm mặc, có lẽ là quá mức khiếp sợ, thế cho nên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhẵn xinh đẹp của cô thật lâu không kịp hồi thần lai .

Cô ấy dĩ nhiên có thể thu phục được Long Thiếu Tôn ? !

Trong trái tim lại có một loại cảm giác bị thất bại sâu đậm, thật giống như một món đồ chơi vỗn dĩ là của mình lại đột nhiên bị người khác cướp đi giống nhau!

Anh là muốn cô biết khó mà lui, mà không phải thật hy vọng cô trở thành bạn gái của người khác!

"Đừng quên cậu đã nói nói, sau này không được phép nhằm vào tôi nữa, nếu có người vì chuyện của câu mà xa gây sự với tôi, còn nữa, làm người hầu của tôi không điều kiện, chỉ cần tôi cần là phải có mặt!" lông mi nhỏ nhẵn của Đường Dĩ Phi nhướn lên, ngón tay xanh nhạt của cô chỉ vào ly nước đặt trên bàn.

Mạc Duẫn Sâm sững sờ nửa giây, cuối cùng cũng nhận mệnh cầm ly nước không của “Lão phật gia” đi lấy nước!

"Ông trời ơi! A a a a! Mọi người mau nhìn vườn BBS của trường! Kỳ văn lớn mới!"

Mạc Duẫn Sâm chân trước mới vừa đi, ban một cao nhị toàn bộ trở nên sôi trào!

"Tin mới gì à?"

Đường Dĩ Phi nheo mắt, ngay tức khắc một loại dự cảm không yên dâng lên .

"Long học trưởng dĩ nhiên cùng một bạn học nữ tay trong tay từ thư viện đi tới! A a a!"

----Hết chương 26----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.