Editor: Ngọc Nguyệt
Beta: Minh Nguyệt
"Được rồi, chờ đã!"
Ông chủ nhìn qua cũng trẻ, có thể là sinh viên tự gây dựng sự nghiệp ở vùng phụ cận, một bên thuần thục làm mực viên, ngoài miệng vẫn không quên khen chàng trai đẹp trước mắt.
"Hai người thật là đẹp đôi, tôi buôn bán lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy cặp đôi đang yêu đẹp như vậy!"
Thật không?
Đường Dĩ Phi liếc trộm biểu tình của đàn anh, phát hiện anh vẫn mỉm cười, không câu nệ.
"Ha hả, ông chủ thật biết nói đùa."
"Nào có, tôi nói thật mà, hơn nữa bạn trai cô đối tốt với cô thật nha, biết cô thích ăn mực viên là tới mua cho cô, phải biết rằng có rất ít người con trai làm vậy cho bạn gái."
Ông chủ nói mãi không ngừng, Đường Dĩ Phi thấy hứng thú.
"Vì sao vậy?"
"Bởi vì nơi này khói dầu lớn, hơn nữa nam sinh, mười người thì có chín người không thích ăn mực viên, ngửi thấy mùi thì buồn nôn."
"...."
Long Thiểu Tôn mặt không biểu tình, trong lòng lại nhịn không được oán thầm.
Ông chủ, còn muốn buôn bán nữa không?
Viên mực nhỏ nhỏ cũng bị anh đập nát chứ?!
"Hóa ra là như vậy..." Vẻ mặt Đường Dĩ Phi như thấy người ngoài hành tinh nhìn Long Thiểu Tôn. "Tuy nhiên mon ngon như vậy, buồn nôn thế nào đây?"
Ha ha ha, nhìn vẻ mặt học trưởng thôi cũng biết, thật sự anh rất không thích ăn mực viên!
"Đúng vậy, đồ ăn ngon như vậy, sao có thể có người không thích?"
Ông chủ vò đầu bứt tai, vẻ mặt cùng một giuộc với Đường Dĩ Phi, khóe miệng cứng ngắc cố nín cười, nghiêm trang hỏi Long Thiểu Tôn.
"Tôi bị dị ứng với mực viên"
Cuối cùng Long Thiểu Tôn cũng không chống đỡ được ánh mắt bức cung của hai người đành phải chịu thua, khéo mắt co rút nhỏ đến mức không ai phát hiện ra.
Ông chủ. "..."
Đường Dĩ Phi. "..."
Tạm biệt chủ quán mực viên, Đường Dĩ Phi một bên nồng nhiệt ăn viên mực trong tay, một bên đi về phía trước.
Long Thiểu Tôn không nhanh không chậm đi phía sau lưng cô, ngoài đường thật sự quá chen chúc, anh cũng không thể kéo tay cô đi song song.
"Học trưởng, anh thật sự không ăn sao? Ngon lắm!"
Nháy mắt, cô đã ăn đến ba viên mực, bộ dáng ăn nhiều sẽ dính, bưng cái hộp nhỏ ngây thơ nhìn Long Thiểu Tôn cầu giúp đỡ.
"Ăn không được thì thôi, anh không ăn được cái này."
Long Thiểu Tôn tuyệt tình trả lời, không ăn là không ăn đây là điều cấm kỵ của anh, nói không ăn sẽ không ăn, dù anh có đau vì con bé này thì cũng không thể phá quy củ.
Đương nhiên, chắc chắn năm sau, trở lại chốn cũ, Long Thiểu Tôn mới phát hiện, thực ra chỉ cần là người mình thích thì những cái gọi là nguyên tắc và quy củ đều có thể tự sụp đổ.
"A, thật đáng tiếc..."
Đường Dĩ Phi bĩu môi, lưu luyến không rời ném hộp mực viên nhỏ vào thùng rác, trong lòng ảo tưởng chắc con mèo nhỏ sẽ thích ăn.
"Chúng ta đi ăn cơm đi, cơm nước xong thì đi dạo chợ đêm, nếu không...sẽ không còn sức lực."
Dứt lời, chủ động lôi kéo tay anh, có chút co quắp đi về phía trước.
Đây là lần đầu tiên cô tới chợ đêm, căn bản không biết phía trước nhà ai có gì, vật gì ăn ngon, vật gì không thể ăn?
Đi chưa được mấy bước, bỗng nhiên cô dừng chân, Long Thiểu Tôn đi theo phía sau suýt nữa đụng vào.
"Sao vậy?"
"Em..." Ủy khuất cắn môi, không dám nhìn thẳng mắt anh. "Không biết chỗ nào có bán đồ ăn ngon."
"....."
Không biết sao còn chạy nhanh như vậy?