Edit: Thảo My
Đường Dĩ Phi đau đầu nâng trán, ánh mắt ra hiệu bà không nên nói nữa .
Từ quản gia cũng là một người lão luyện, ở thời điểm này, đương nhiên càng diễn càng đặc sắc!
“Thiếu gia cháu không biết đâu, ngày hôm nay Đường tiểu thư gọi điện thoại cho cháu, điện thoại lại tắt máy, cô ấy lập tức chạy tới phòng bà, nói cháu xảy ra chuyện, nhất định gặp phải kẻ xấu di động bị cướp, hỏi bà có thể nghĩ ra biện pháp nào hay không, bà là một bà già có thể có biện pháp gì? Cháu nói có đúng hay không ?”
Vừa nói xong, ở một bên cười trộm .
Bên này Đường Dĩ Phi đã xấu hổ vô cùng, hóa ra bà đều biết, bà biết ngày hôm nay Học Trưởng trở về, cố ý!
Long Thiếu Tôn nín cười, khóe môi gợi lên như ngôi sao nơi chân trời xẹt qua: “Thật không học muội?”
“Không phải như thế . . . Hai người, hai người. . .” Sắc mặt Đường Dĩ Phi đỏ lên, cũng không biết phản bác như thế nào, dứt khoát giậm chân một cái xoay người chạy lên lầu .
Hừ, không thể trêu được, trốn tránh!
Dưới lầu truyền đến tiếng cười to không cách nào khống chế được của Từ quản gia, còn Học Trưởng cực kỳ cố gắng kiềm chế nhưng vẫn bật cười .
Đường Dĩ Phi đóng cửa phòng, buồn bực ngã vào trên giường lớn, nhìn chằm chằm đèn thủy tinh treo trên trần nhà.
Đúng là vào phòng, vách tường cách âm vô cùng tốt, không nghe được một chút động tĩnh nào, nàng lại có chút luống cuống, Học Trưởng chẳng lẽ lại đi ?
Không nói tiếng nào đi Mỹ ?
Hay là đi Anh ?
Canada ?
Cứ như vậy mơ mơ màng màng suy nghĩ miên man, cũng không ý thức tiến vào mộng đẹp, trong lúc ngủ lại mơ thấy một bé trai đang cầm trong tay một bó hoa hồng, nhếch môi nhìn nàng cười tỏa sáng.
Ánh mặt trời làm hình dáng của bé có chút hư huyễn, như ẩn như hiện, bé xoay người, bên trái không biết bỗng nhiên xuất hiện một đạo ánh sáng chói mắt ——
Hôm ấy, Đường Dĩ Phi đã sớm lên lớp, từ sau khi trở về vẫn nhốt mình ở thư phòng không chịu đi ra .
Trong lúc Long Thiếu Tôn đi vào vài lần, cô lén lút trốn trốn tránh tránh không chịụ cho anh xem mình đang làm cái gì .
Một một mạch đến bảy rưỡi tối, Từ quản gia tự mình đi mời cô ra ngoài ăn cơm, lúc này Đường Dĩ Phi mới lưu luyến đặt vật trong tay xuống cùng đi ra ngoài .
Lúc ăn cơm vẫn cúi đầu, suy nghĩ.
“Học muội, hôm nay em bận cái gì sao ?”
Long Thiếu Tôn hiếu kỳ, từ trên xe đến bây giờ, không làm sao nghe cô nói chuyện nhiều, bình thường là một cô gái nói rất nhiều, ngày hôm nay làm sao đột nhiên lại biến thành khó hiểu như vậy?
“A . . . Không có!” Đường Dĩ Phi hoàn hồn, ngây ngô cười.
Từ quản gia ngồi cùng ăn cơm, giữa hai lông mày đều là vẻ vui sướng, không ngừng gắp thức ăn vào bát của bọn họ, giống như đó là con trai và con dâu của bà vậy .
Đường Dĩ Phi gần như là ăn qua loa, cũng không nếm ra mùi vị gì, vội vã ăn một chén cơm lại lập tức vào thư phòng .
Trong phòng ăn, còn lại hai người đưa mắt nhìn nhau .
Mười một giờ, đêm khuya yên tĩnh, trước bàn đọc sách bằng đá cẩm thạch được danh gia Italy thiết kế , một bóng dáng nhỏ nhắn duỗi người một cái, sau đó lại vùi đầu, nhìn vào trang giấy.
Cửa bị người từ bên ngoài nhẹ nhàng đẩy ra, mùi sữa thơm tươi mát thuận thế bay vào đến, lúc này Đường Dĩ Phi đang bận đến sứt đầu mẻ trán, vừa nghe được mùi hương bay đến nhất thời giật mình, cơn buồn ngủ biến mất hơn phân nửa .
Trên bàn bày một đống tranh, cục tẩy rơi đầy trên đất, lại nhìn bên trong thùng rác bên chân cô đã không biết bao nhiêu giấy bị vò lại ném xuống, mặt trên, mơ hồ còn có vài nét bút phác hoạ .
“Trễ như thế còn bận làm bài tập?”
Long Thiếu Tôn đến gần, mùi sữa thơm càng thêm nồng đậm ấm áp, xen lẫn hương chanh riêng biệt trên người anh.
Hết chương 71