Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nhưng trước mắt chỉ có một việc quan trọng nhất đó chính là chạy trốn, cực kỳ mong muốn chạy trốn!
Hứa Mễ Nặc cúi đầu chán nản, thật phiền. Chẳng lẽ cô phải ở đây mãi sao?
Ngay khi cô nóng nảy muốn thét lên thì điện thoại vang lên, là Mạc Tình Nhu.
Ai nha, tại sao cô lại quên mất người bạn thân này chứ? Bạn tốt chính là cần vào những lúc này. Hứa Mễ Nặc như thấy được cọng cọ cứu mạng, điện thoại được kết nối, bắt đầu nói: “Tình Nhu, cứu mạng, mình rất thê thảm đó!”
Hứa Mễ Nặc vừa nói một câu thì ở đầu dây bên kia cũng gào rú, còn vang hơn cô: “Mễ Nặc, mình thông báo cho cậu biết, bà xã của ông chú kia tới tìm cậu. Mình ra ngoài tránh hai ngày, cho dù có chuyện gì thì cũng đừng tìm mình, cũng không được nói cho người khác biết cậu quen mình đó. Chỉ như vậy thôi, bái bai!”
Vừa dứt lời, di động đã bị tắt. Cả người Hứa Mễ Nặc hóa đã. Đây thật sự là bạn cô sao? Có thật không vậy, Hứa Mễ Nặc có chút không chắc chắn cho lắm.
Thôi, coi như cô hiểu rõ, vào lúc quan trong thì không thể tin tưởng vào bất cứ ai, chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi.
Hứa Mễ Nặc mang vẻ mặt có chết cũng không sờ, cô cũng không tin dù gì cô cũng là thiếu phu nhân, muốn ra ngoài, chẳng lẽ cũng không được sao?
Báo cáo, cái P!
Hứa Mễ Nặc càng nghĩ càng tin hơn, ưỡn ngực thẳng lưng, đi tới cửa. Đang định không để ý cái gì, định dùng nắm đấm với vệ sĩ, xông ra ngoài. Nhưng đúng lúc này Viên lão gia lại bước đến gần.
Ông nội à, ông dùng ống nhòm nhìn con sao? Hứa Mễ Nặc nhìn phiên bản lớn tuổi của Viên Diệp Đình, khóc không ra nước mắt.
“Sao vậy? Tiểu Nặc, sao con lại đứng ở đây?” Mặt Viên lão gia cực kỳ hiền hòa hỏi.
“Ông nội, con đột nhiên muốn ra ngoài một chút cho nên chuẩn bị đi!” Hứa Mễ Nặc nịnh nọt.
“Ra ngoài sao? Con kêu lão Chu chuẩn bị xe cho. Muốn đi đâu thì đi, khi nào xong thì về!” Viên lão gia mở miệng nói, Hứa Mễ Nặc hồi hộp. Thật tốt, ông cụ quá tốt bụng.
“Nhưng mà lão gia, thiếu gia đã nói không có sự đồng ý của cậu ấy thì không thể ra ngoài!” Vẻ mặt của vệ sĩ mặc vest đen đầy chết chóc, khổ sở nói.
“Hừ, Tiểu Nặc là dâu trong nhà chứ không phải là phạm nhân, ra cửa lại cần phải người đồng ý. Ở công ty bá đạo thì không sao, đừng mang dáng vẻ đó ở nhà!” Vine lão gia hung dữ nói.
Ông nội à, ông thật sự là ông nội ruột của con. Chờ sau khi con được tự do, nhất định con sẽ đi cầu phúc cho ông, thắp hương cầu phúc. Trong lòng Hứa Mễ Nặc thầm nói, không ngừng khen ngợi Viên lão gia.
“Thiếu gia nói, đây là vì sự an toàn của thiếu phu nhân!” Vệ sĩ mặc vest vẫn rất trung thành, đưng nguyên tại chỗ truyền lại ý kiến của Viên Diệp Đình.
“Cái này, cái này! Đúng vậy, là ông nội không suy nghĩ kỹ càng. Vậy, vậy. . .” Viên lão gia khổ sở nhìn Hứa Mễ Nặc, khuôn mặt Hứa Mễ Nặc đầy khẩn cầu nhìn ông.
Ông cụ mềm lòng không nỡ nhìn. Nhưng lời của cháu trai quả thật rất hợp lý, đột nhiên ông nhớ tới điều gì, ánh mắt sáng lên.
Trái tim Hứa Mễ Nặc nâng lên cổ họng, cực kỳ mong đợi ông cụ phát uy, cao giọng quát mấy tên nhãi nhép.
“Tiểu Nặc à, không bằng con đi dạo với ông nội một chút đi. Vườn hoa của chúng ta rất lớn, lại đẹp. Mùa này chỗ nào cũng đầy hoa, thơm ngát. Chúng ta đi dạo một chút cũng có thể giải khuây mà!” Ông cụ hào hứng đề nghị, đây thật sự là kế vẹn cả đôi đường.