Hào Môn Vui Nhộn – Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa

Chương 29: Chương 29: Cháu chính là người của Viên gia (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vì vậy… bọn họ đã bắt đầu thảo luận vấn đề mình sinh con cho Viên Diệp Đình sao? Ba năm ôm hai? Hứa Mễ Nặc suýt nữa là hôn mê!

Không được! Cô không thể ngu ngốc đem mình bán đi như vậy được!

Cô phải tự cứu lấy, cô phải sử dụng đòn sát thủ của mình, cô phải hoàn toàn nói byebye với cuộc hôn nhân vô hình này!

Hứa Mễ Nặc chợt nhìn về phía Viên Diệp Đình bên cạnh, hít thở sâu hai lần rồi cười tươi như hoa, cố giữ vẻ mặt khôn khéo ngốc manh.

“Diệp thiếu, nếu anh có chuyện thì anh cứ đi làm đi? Không cần ở chỗ này giám sát tôi đâu, anh nhìn tôi xem, biểu hiện bây giờ của tôi rất biết điều à.”

“Cục cưng, tại sao em cho rằng tôi đang giám sát em?”

Đôi mắt hẹp dài của Viên Diệp Đình luôn làm cho Hứa Mễ Nặc cảm thấy đôi mắt đó có thể nhìn thấu tất cả suy nghĩ của cô: “Có lẽ, tôi đang bảo vệ người phụ nữ của tôi.”

Hứa Mễ Nặc bị câu nói này làm cho kinh tởm đến nỗi nổi da gà, mẹ nó, bảo vệ và giám sát thì có gì khác nhau, Hứa Mễ Nặc thật sự muốn dựng lông!

Nhưng Viên Diệp Đình, anh phải đi đi!

Hứa Mễ Nặc giống như con kiến đang bò trên chảo nóng, trời cao ơi, động đất sóng thần bom nguyên tử nổ… tóm lại cái gì cũng tốt hết, ông mau tạo một cái lý do đuổi Viên Diệp Đình đi đi!

“Diệp thiếu, pháo hoa được đặt trong đình viện bị người ta động chân động tay, trong pháo hoa bị trộn thuốc nổ TNT(*) tinh khiết...” Hứa Mễ Nặc vẫn chưa thầm nói hết, đã nghe thấy Uất Trì mặt liệt nói nhỏ bên tai Viên Diệp Đình.

(*)Thuốc nổ TNT(còn gọi làTNT,tôlit, haytrinitrotoluen) là mộthợp chấthóa họccó công thức C6H2(NO2)3CH3,danh pháp IUPAC: 2-methyl-1,3,5-trinitrobenzen.Chất rắnmàu vàng này là một loạichất thửtrong hóa học nhưng nó là loạichất nổnổi tiếng được dùng trong lĩnh vựcquân sự.Sức công phácủa TNT được xem là thước đo tiêu chuẩn về sức công phá của các quảbomvà của các loạithuốc nổkhác (được tínhtương đương với TNT).

Hứa Mễ Nặc không nghe rõ rốt cuộc đã phát sinh chuyện lớn gì, nhưng Viên Diệp Đình nhanh chóng cau mày rời đi.

Oh yeah, đúng là trời cao cũng đang giúp mình!

Hứa Mễ Nặc lặng lẽ đi đến trước mặt Viên lão, bắt lấy khoảng trống của cuộc nói chuyện, lưu loát làm bộ bị dính nước trái cây, rồi từ móc khăn giấy trong túi ra.

Sau đó “Rất vô tình “ làm rơi một cái vật nhỏ có màu đỏ tươi từ trong túi ra.

“A, đây là cái gì?” Quả nhiên Hứa Mễ Nặc vừa mới để vật từ trong túi rơi ra, Sở Thiến Thiến nhanh mắt đã ngạc nhiên nhặt nó từ dưới đất lên.

Cô ta giũ ra ngay trước mặt mọi người, bất ngờ là một chiếc quần chữ T được làm thủ công!

Không sai, nó là chiếc quần chữ T, màu vàng chói mắt, trên miếng vải rất nhỏ thêu một con phượng hoàng trông rất sống động!

Nghe nói sau khi mặc vào chắc chắn sẽ xinh đẹp cao quý lại vừa phong tình vạn chủng, nên đồ vật này đã được Mạc Tinh Nhu coi làm vũ khí tối thượng bất khả chiến bại, lần này Mạc Tinh Nhu đã trịnh trọng giao cho Hứa Mễ Nặc để giúp cô một tay!

“Trời ơi. Đây là chiếc quần rơi ra từ trong túi của Hứa Mễ Nặc, Hứa Mễ Nặc, tại sao cô có thể có loại vật này?” Sở Thiến Thiến cố ý cao giọng thét chói tai.

Lời dặn dò đi dặn dò lại của học tỷ Tinh Nhu nhất thời vang vọng ở bên tai Hứa Mễ Nặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.