Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Chẳng lẽ sức lực cô còn quá nhẹ sao?
Hứa Mễ Nặc lại gia tăng sức lực thì cũng cảm thấy bàn tay để ngang hông cũng tăng sức lực theo. Hơn nữa, sực lực cũng cực kỳ nặng khiến cô đau đến chảy nước mắt, cô trợn mắt nhìn Viên Diệp Đình.
Mà Viên Diệp Đình cũng quay đầu nhìn cô, nhưng anh mắt thâm thúy mê người trước kia giờ lại càng đắc ý, tạo nên sự tương phản mãnh liệt với Hứa Mễ Nặc.
“Ha ha, thấy Tiểu Nặc và Diệp Đình nhà hai người ân ái như vậy, tôi cũng cảm thấy mừng thay. Hôm nay là một ngày tôi, hay để tụi nhỏ đi lấy giấy đăng ký kết hôn luôn đi!”
Tử Tiếu lão gia cười vui nhìn hai người, càng nhìn càng cảm thấy hai người đẹp đôi.
“Lấy giấy? Lấy giấy đăng ký gì chư?”
Hứa Mễ Nặc mơ màng nhìn ông cụ, bàn chân đang giẫm lên chân Viên Diệp Đình cũng thu về mà Viên Diệp Đình cũng nhân cơ hội này vội vàng thu chân về.
“Giấy đăng ký kết hôn!”
Những lời này là do Viên Diệp Đình trả lời, mà Hứa Mễ Nặc nghe xong mấy câu này như hồn lìa khỏi xác, Viên Diệp Đình không thể không giữ chặt eo cô.
“Ông nội, cho dù bây giờ là xã hội hiện đại nhưng con còn chưa tới tuổi kết hôn mà luật pháp quy định nên không thể đi lấy giấy đăng ký kết hôn được, đó là phạm pháp. Tuyệt đối con không vì Diệp thiếu mà phải chịu cảnh ngục tù!”
Thật ra thì trong lòng cô muốn nói, cô không muốn kết hôn với tên sói đội lốt cừu như Viên Diệp Đình kết hôn.
“Tiểu Nặc quan tâm đến Diệp Đình như vậy thì ông nội rất yên tâm!”
WHAT! Căn bản cô đâu quan tâm đến cái này chứ?
Tại sao người Viên gia, ai nấy đều thích hãm hại thiếu nữ ngây thơ vậy?
Hứa Mễ Nặc cực kỳ đau lòng, vẻ mặt không hề muốn sống chút nào.
“Ký tên!”
Viên Diệp Đình cầm tập tài liệu do Uất Trì đưa tới, đẩy tới trước mặt Hứa Mễ Nặc.
“A?”
Lúc này, Hứa Mễ Nặc mới hoàn hồn lại, ngẩng đầu nhìn, phát hiện mình đã đến một nơi khác. Hiện giờ cô đang ngồi trong phòng làm việc của Viên Diệp Đình mà ông cụ cũng ngồi bên cạnh, nở nụ cười hiền hòa nhìn hai người.
“Trời ạ! Có phải Viên gia mấy ngời biết phép thuật không? Tại sao tôi lại ở đây? Còn có, mấy cái này là gì?”
Ai có thể nói cho cô biết tại sao hình ảnh lại thay đổi? Hơn nữa lại có thể đột nhiên xuất hiện mấy người mặc đồng phục nữa. Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?
“Tiểu Nặc đừng sợ, đây là người của cục Dân chính đến tận nơi, giúp con và Diệp Đình làm thủ tục. Con chỉ cần ký tên lên đây là được.”
Viên lão gia cũng cực kỳ nhẫn nại lại chủ động giải thích với Hứa Mễ Nặc.
Đầu óc Hứa Mễ Nặc càng loạn hơn. Chuyện gì thế này? Đây có phải là thế kỷ 21 không? Vì sao lại chuyện ép cưới như hôi xưa chứ?
Oh, no! Cô không muốn như vậy.
“Tôi không. . .” Muốn kết hôn với tên thiếu gia biến thái này đâu!
“Tối hôm qua Tiểu Nặc quá mệt mỏi, không thể cầm được bút để con ký tên giúp cô ấy!”
Viên Diệp Đình khẽ mỉm cười, còn chưa ói xong đã cầm bút viết tên Hứa Mễ Nặc ngay cạnh tên mình. Hai nhân viên bên cạnh nhanh chóng đóng hai con dấu dỏ chót, mặt đầy cung kính, nịnh bợ, chỉ thiếu chút nữa quỳ xuống, hai tay giơ cao hơn đỉnh đầu đưa giấy đăng ký kết hôn lên.
“Viên g, đã đóng dấu xong, chúng tôi về trước. Chúc Viên thiếu gia và thiếu phu nhân trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử!”
“Này này, mấy người không được đi, tôi không đồng ý, không đồng ý mà!”