Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Năm phút trôi qua, rốt cuộc Hứa Mễ Nặc cũng đã thành công cứu lấy mình khỏi... ặc, đầu ngón tay!
Đầu óc choáng váng, men say vừa bị tình cảnh đáng sợ vừa rồi làm tan đi đã dần trở lại, nhiệt độ trên người Viên Diệp Đình cũng dần trở nên ấm áp.
Cái tên khốn kiếp này chính là con đại quái thú đại biến thái! Hứa Mễ Nặc thầm gào thét ở trong đầu mình, nhất định phải cách xa anh ta 100 mét!
Nhưng làm thế nào cô cũng không thể chống cự nổi cơn buồn ngủ và mệt mỏi đang mãnh liệt kéo đến, lồng ngực kiên cố của người này cũng biến thành... an tâm thư thái.
Ngày hôm sau.
Ánh mặt trời dịu dàng chiếu vào, phủ lên ga trải giường màu đen tầng ánh sáng vàng lấp lánh, hoàn toàn giống với khung cảnh trong nhà của mấy vai chính nhà giàu trong mấy bộ phim thần tượng mà Mộc Hữu hay xem!
Hứa Mễ Nặc vừa mở mắt ra đã nhìn thấy sàn nhà và cửa sổ sát đất lớn được thiết kế sang trọng thường xuyên xuất hiện ở trong mấy bộ phim có nhân vật nư giàu có, cô không nhịn được cũng muốn zhuangbility(*), giang hai cánh tay ra muốn ngồi dậy tiếp xúc thân mật với ánh nắng mặt trời.
(*)Zhuangbi là pinyin của “trang bức”, nghĩa là cố tỏ vẻ ta đây lợi hại, ghép vào suffix “-ility” để chỉ năng lực tỏ vẻ ta đây
“Chào buổi sáng... A a a!! Ngọa tào!”
Không ngờ rằng vừa mới vặn eo, toàn bộ cơ thể đã đau nhức đến nỗi cô mất thăng bằng nặng nề ngã xuống bên cạnh, cả khuôn mặt đập xuống giường tạo thành dáng vẻ chó ăn cứt.
Hứa Mễ Nặc còn chưa kịp thu hồi lại hai tay đang giang thẳng ra hai bên, chỉ là nửa người trên lấy dáng vẻ vô cùng quái dị nằm sấp ở trên giường, mặt cắm xuống, dáng vẻ kia nhìn càng giống như một con chim đang bay lượn trên bầu trời đột nhiên mất thăng bằng rơi xuống đất ngã thảm.
“Không phải tối hôm qua mình đi đốt pháo hoa với Diệp thiếu sao, sao lại nhức mỏi thế này?”
Cô còn nhớ lúc đốt pháo hoa, cô đã uống không ít rượu còn, cuối cùng còn nằm dài trên giường lớn của Viên Diệp Đình để ngủ, coi như, cũng chiếm được lợi, đây chính là ngôi nhà siêu cấp siêu cấp siêu cấp sang trọng!
Hứa Mễ Nặc cắn răng, hít thật sâu, bắt đầu thầm đếm ở trong lòng: “Một, hai, ba!”
Hai tay cùng chống ở trên giường, dùng sức chống đỡ cơ thể mình dậy, không ngờ rằng lại một lần đã thành công! Hứa Mễ Nặc không nhịn được lập tức trao cho mình một bằng khen ở trong lòng!
Cô thật quá là trâu bò mà!
Uả, chờ đã, tại sao mình vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Viên Diệp Đình đang đứng ở trước mặt, ảo giác, nhất định là ảo giác!
Dùng sức nhắm chặt mắt lại, Hứa Mễ Nặc duy trì cái tư thế chim đần té ngã này, mở mắt lần nữa, quả nhiên không nhìn thấy Viên Diệp Đình!
“Mình nói là ảo giác mà! Tại sao bây giờ Diệp thiếu có thể ở chỗ này được chứ.”
Hứa Mễ Nặc thầm đắc ý ở trong lòng, cô nhất định không thể bỏ cuộc, nhất định phải đứng lên sau đó bay đến đến cái cửa sổ sát đất cực lớn sang trọng đó để tạo dáng!