Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Viên Diệp Đình vừa nói đến đây, anh lại đẩy chồng giấy tờ bất động sản về trước lần nữa: “Bác gái bác nhìn xem, mấy chỗ này thì có có hồ bơi, nơi này thì ở trung tâm thành phố, nơi này thì...”
“A a, đột ngột thế này bác cũng không biết chọn cái nào đâu, Diệp Đình nếu cháu không nóng vội, cháu cứ để ở đây trước đã, chờ lúc nào bác rảnh rỗi bác sẽ xem rồi nói lại với cháu.”
Vi Liễu híp mắt nhìn Viên Diệp Đình, bà vừa dứt lời, ngay cả Hứa Mễ Nặc cũng ngây người. Trời ơi, mẹ của cô có cần trở mặt nhanh như vậy hay không? Vừa nãy, lúc nhìn thấy đống quà tặng đang chất đống kia còn luôn mồm nói không cần khách khí mời người vào nhà, mà bây giờ thì bảo để lại luôn đống giấy tờ kia lại!
Mẹ đúng là số một!
Thì ra, vừa nãy mẹ biểu hiện lịch sự và không quan tâm chỉ là bởi vì mấy món quà kia còn chưa đủ đáng tiền! Mà đúng là đống quà kia chỉ là muỗi so với đống giấy tờ bất động sản này!
Hứa Mễ Nặc thầm thể hiện sự tôn kính và ngưỡng mộ sâu sắc với Vi Liễu ở trong lòng, dù sao thì, mấy món đồ hôm nay Vi Liễu nhận, sau này toàn bộ đều sẽ là của cô!
Dùng đầu ngón chân đánh giá sơ qua, chỗ này ít nhất cũng trên trăm triệu, rốt cuộc cô cũng sắp bước vào hàng ngũ phú bà rồi, không cần phải kết hôn với trai đẹp nhà giàu, cũng không cần phải lên làm CEO gì đó nữa, cầm số tiền này tiêu cả đời cũng là đủ rồi!
Nhưng Hứa Mễ Nặc lại không ý thức được, bởi vì cô suy nghĩ quá mức nhập thần, nên tự dưng bật cười ngốc nghếch, ánh mắt ngốc nghếch kết hợp với nụ cười kia, không khỏi khiến người ta liên tưởng đến mấy đứa bé bị ngốc bẩm sinh.
“Hứa Mễ Nặc!”
Vi Liễutức giận lườm cô, bà vừa nhìn đã biết là con gái mình đang suy nghĩ gì rồi, lại còn cười ngây ngô ở ngay trước mặt Viên Diệp Đình nữa chứ, đúng là mất thể diện chết mất!
Nhìn thấy Hứa Mễ Nặc còn chưa hoàn hồn lại, Vi Liễunhắm mắt hít thật sâu, rồi mở mắt ra ngẩng đầu nhìn về phía Viên Diệp Đình, cười ôn hòa nói: “Diệp Đình tới lâu rồi cũng đã đói bụng rồi phải không, nếu thức ăn đã xong rồi thì chúng ta đi dọn cơm thôi.”
Đồng thời thản nhiên đưa tay trái ra dùng sức nhéo Hứa Mễ Nặc thật đau! Cuối cùng cũng nhéo cho Hứa Mễ Nặc tỉnh lại!
Hứa Mễ Nặc đau đến ứa nước mắt cắn chặc môi, vô tội nhìn Vi Liễu đang nhận lấy chồng giấy tờ bất động sản kia, rồi bị Viên Diệp Đình kéo tới bàn ăn cơm, lúc ăn cơm còn không cảm thấy khẩu vị gì, không ngừng nhìn Viên Diệp Đình và Vi Liễu gắp thức ăn cho đối phương, nói chuyện thật vui.
Lúc rời khỏi nhà, Vi Liễu còn nhiệt tình đưa hai người xuống tầng dưới, sau khi đưa mắt nhìn xe của hai người đi khỏi, còn đứng tại chỗ một lúc lâu không rời đi.
Ngồi trên xe, rốt cuộc Hứa Mễ Nặc cũng không nhịn được hỏi: “Diệp thiếu, bây giờ chúng ta phải đi nơi nào?”
“Về nhà.”
Không cần hỏi, nhà này chắc chắn chính là nhà của Viên Diệp Đình.
Hứa Mễ Nặc lập tức làm vẻ mặt như đưa đám, dáng vẻ như cô gái đang quỳ trên đường bán mình chôn cha: “ Diệp thiếu, tôi đã ký hiệp nghị rồi, cũng đã mang anh trở về hang ổ của mình, tôi muốn chạy cũng chạy không thoát, anh có thể tôi đi ra đây một mình được không?”
“Đi đâu.”
Hứa Mễ Nặc ngạc nhiên… cái này… cái này… phải trả lời thế nào đây? Sao cô có thể nói cho anh biết cô chuẩn bị đi tìm Mạc Tinh Nhu nghĩ biện pháp!
------------