Hào Môn Vui Nhộn – Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa

Chương 57: Chương 57: Đi gặp mẹ vợ (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Khi Hứa Mễ Nặc và Viên Diệp Đình đứng ở trước cửa nhà mình, mới đưa tay ấn xuống chuông cửa, cửa đã lập tức được mở ra từ bên trong.

“Lại không mang theo chìa khóa, không phải mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, lần này...”

Vi Liễu vừa mở cửa vừa nói, lúc nhìn thấy vẻ mặt đưa đám và lối ăn mặc quái dị của Hứa Mễ Nặc, bà lập tức ngây người, sau đó không nhịn được nổ ra trận cười to: “Ha ha ha! Hôm nay là halloween sao? Sao con có thể ăn mặc giống như con gà tây bị lên nồi vậy, quá giống quá giống ha ha!”

Mẹ ruột, người đứng ở trước cửa này chính là mẹ ruột của mình!

Hứa Mễ Nặc nghe thấy tiếng trái tim của mình vỡ vụn văng tung tóe đầy đất, cô biết mẹ mình luôn không đủ đáng tin, nhưng cũng đừng làm mất thể diện ở trước mặt Viên Diệp Đình như vậy chứ!

Ông trời ơi, ông mau mau làm rơi miếng đậu hũ xuống đây để tôi đập đầu tự tử đi!

“Cháu chào bác gái.”

Bên cạnh, Viên Diệp Đình khẽ mỉm cười, sống lưng thẳng tắp, đi về trước một bước đứng sát bên cạnh Hứa Mễ Nặc.

Giọng nói dịu dàng êm tai giống như giọng nam trung, khí tức quý tộc trời sinh trên người bộc lộ không bỏ sót, cùng đứng chung một chỗ với Hứa Mễ Nặc vào lúc này, khiến người ta liên tưởng đến hoàng tử và nữ ăn mày đang đứng cạnh nhau vậy.

Vi Liễu ngẩng đầu lên, nhìn hai người đang đứng chung một chỗ, lặng lẽ xê dịch một bước đi phía bên trái, đứng phía đối diện với Viên Diệp Đình, cũng kéo dài khoảng cách với Hứa Mễ Nặc.

“Mẹ...” Hứa Mễ Nặc thật sự muốn khóc, đều là người thân của nhau, đây thật sự là mẹ ruột của mình sao? Mẹ mau nói cho con biết có phải con bị mẹ nhặt từ bãi rác mang về không!

“Vị tiên sinh này là...”

Trực tiếp bỏ qua Hứa Mễ Nặc đang đứng ở bên cạnh đã vịn tường khóc thầm, Vi Liễu nhìn về phía Viên Diệp Đình, giọng nói cũng trở nên dịu dàng như có thể vặn ra nước.

Viên Diệp Đình mỉm cười lần nữa: “Cháu là vị hôn phu… của tiểu Nặc, Viên Diệp Đình, bác gái cứ gọi cháu là Diệp Đình là được. Lần đầu gặp mặt, cháu mang theo mấy món quà tới, xin bác gái vui vẻ nhận.”

Hứa Mễ Nặc đứng ở sau lưng ném cho Viên Diệp Đình cái ánh mắt tán thưởng, cũng may là anh ta không nói hai người đã đi lĩnh chứng, nếu không chắc sẽ dọa cho mẹ mình đờ người tại chỗ luôn!

Dứt lời, người phía sau đã bắt đầu mang quà vào nhà, chỉ chốc lát sau toàn bộ phòng khách đã chất đầy quà tặng li.

“A a, Diệp Đình thật là khách khí, vừa đẹp trai, lại vừa có tu dưỡng, người nhìn người thích, lại còn lễ phép nữa, cha mẹ của cháu thật là có phúc, có được đứa con ưu tú như cháu.”

Hứa Mễ Nặc đang vịn tường thầm gào thét ở trong lòng, đều là gạt người! Là ảo giác mà thôi! Con gái ruột của mẹ còn ưu tú bỏ xa anh ta cả mười con phố đấy!

Mà lúc Hứa Mễ Nặc đang thầm gào thét ở trong lòng, Vi Liễu lại quay đầu nhìn về phía cô, hành động này thật là làm cho Hứa Mễ Nặc cảm động đến muốn khóc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.