Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Bên cạnh, Hứa Mễ Nặc cũng gật đầu như giã tỏi.
“Đúng vậy, bạn ông vốn muốn tổ chức với quy mô bình thường thôi. Nhưng ông nghĩ, đây là lần đầu tiên cháu và tiểu Nặc cùng xuất hiện công khai trước công chúng, nếu quá điệu thấp, sẽ không làm cho người ta biết Viên gia coi trọng tiểu Nặc như thế nào. Những paparazzi kia ấy à, thích nhất là mấy bức ảnh giật gân. Lỡ như sau này bọn họ viết lung tung, vậy sẽ làm cho tiểu Nặc phải chịu ủy khuất! Vì vậy, ông nội dứt khoát làm một lần thật lớn cho các cháu! Chờ lát nữa phải biểu hiện thật tốt vào đấu! Ông còn sắp xếp quay truyền hình trực tiếp ở trong hội trường nữ! Cháu nhất định phải để cho tất cả mọi người thấy, tiểu Nặc chính là cháu dâu danh chính ngôn thuận được Viên gia chúng ta thừa nhận!”
Lời nói của Viên lão gia làm cho Hứa Mễ Nặc đang đứng ở bên cạnh cảm động đến nỗi muốn khóc.
Ông nội đối xử với cô thật sự là quá tốt.
Tâm tình của Viên Diệp Đình lúc này lại rất phức tạp, đưa ra ngoài ánh sáng như vậy, không biết là tốt hay xấu với Hứa Mễ Nặc đây.
Nhưng đều đã sắp xếp xong xuôi, bây giờ nói hủy bỏ hoặc tạm ngừng thì đều không thể được, điều duy nhất anh có thể làm bây giờ là bảo vệ cô thật tốt, không để cho cô bị tổn thương.
Viên Diệp Đình quay đầu lại, thấy Hứa Mễ Nặc làm bộ đáng thương nhìn mình, nước mắt muốn rơi mà không thể rơi được, có lẽ bởi vì sợ làm hỏng lớp trang điểm.
Theo bản năng, anh giơ tay lên, nhẹ nhàng lau giọt nước mắt đang vương trên khóe mắt cô.
Hứa Mễ Nặc bị động tác này của anh làm cho hơi ngượng ngùng, cô lập tức ngồi thẳng người dậy, một lúc sau, lại không yên lòng giơ tay lên xoa xoa, sau khi lau xong, lại sợ làm hỏng lớp trang điểm, vội vàng soi gương nhìn kỹ khuôn mặt mình.
Viên Diệp Đình thấy Hứa Mễ Nặc hết quay bên trái, lại nhìn bên phải, rồi lại ngồi không yên, trong lòng cũng đoán được mấy phần.
Hứa Mễ Nặc chưa bao giờ tham dự loại sự kiện này, ông nội tốt bụng sắp xếp sự kiện hoành tráng thế này, làm cô cảm thấy rất lo lắng.
Haizzzz, mọi người nói không sai, bây giờ ai có mắt cũng có thể nhìn ra, Hứa Mễ Nặc đang lo lắng đến nỗi muốn nhấc chân chạy, lòng bàn tay ướt đẫm cả mồ hôi lạnh, đến nỗi sắp có thể dùng nó để rửa tay được rồi!
Mặc dù bình thường cô đã nhìn thấy mấy nữ minh tinh đi trên thảm đỏ gì đó ở phần tin tức trên ti vi, trong lòng cũng đã từng hâm mộ, đã từng ảo tưởng.
Nhưng cô cũng chỉ YY(*) ở trong đầu mình, để thỏa nguyện mà thôi.
(*)YY: tự sướng, tự tưởng tượng
Còn lúc thực sự muốn ra sân, đúng là, không cầm kim cương thì đừng có hòng mà ôm đồ sứ(*)!
(*) Ngày xưa, đồ sứ vỡ sẽ không được vứt đi mà được đưa đi sửa chữa, người ta sẽ dùng kim cương để đục hai cái lỗ quanh phần bị vỡ rồi luồn dây đồng mỏng nối lại. Ý muốn nói không có nỗ lực thì không thể hoàn thành.
Không có dũng khí đối mặt ống kính, cũng không cần đi lên thảm đỏ để tự làm mình xấu hổ mất mặt!
Bây giờ Hứa Mễ Nặc cảm thấy mình chỉ cần vừa bước ra khỏi chiếc xe này đã là xấu hổ mất mặt!
Đừng nói là đi bộ, với cô, bây giờ chỉ cần đứng lên cũng đã là một vấn đề rồi!
Ông nội ơi là ông nội, ôm muốn tốt cho cháu, cháu biết, nhưng ông làm như vậy, sẽ hù chết cháu đấ, ông biết không?