Hào Môn Vui Nhộn – Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa

Chương 100: Chương 100: Khóc lóc lăn lộn (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hứa Mễ Nặc bị phản ứng của thím Trương làm cho hoảng sợ, chợt cảm thấy đây không phải suy nghĩ hay, nhưng thím Trương không cho phép từ chối cầm lấy tay cô, bắt đầu hướng dẫn.

Sự thật chứng minh, tay nghề của Hứa Mễ Nặc, thật sự rất tệ! Một gói bánh mì cắt lát, còn có máy nướng bánh, thím Trương làm hơi sém vàng, tại sao đến lượt cô lại cháy thui cháy rụi!

Một nồi cháo nhỏ, thím Trương nấu mềm dẻo, trải qua tay cô thì đặc sệt lại, nhìn như mớ hổ lốn.

Nói chung, bữa sáng làm gà bay chó sửa, tay của Hứa Mễ Nặc đầy vết bỏng.

Viên Diệp Đình và ông cụ Viên ngồi cạnh bàn ăn chờ đã lâu, đã sắp qua giờ ăn sáng nhưng vẫn chưa thấy bắt đầu bữa sáng, Viên Diệp Đình có chút không vui, đang định đi phòng bếp nhìn, thấy vẻ mặt thím Trương tươi cười bưng bữa sáng tới, theo sau là Hứa Mễ Nặc cúi đầu ủ rũ.

“Lão thái gia, thiếu gia, bữa sáng hôm nay là mợ chủ dậy sớm đến phòng bếp chuẩn bị. Mọi người phải ăn thật ngon nha.” Thím Trương bày bữa sáng ra, cười nói.

“Bữa sáng hôm nay là Tiểu Nặc làm? Nhất định ông phải ăn thật ngon!” Dường như ông cụ Viên rất vui vẻ.

Nhưng khi đường nhìn của ông rơi vào bữa sáng trên bàn thì nụ cười khóe miệng hơi cứng lại.

Thứ này, thứ này thật sự có thể ăn sao? Ông vụ Viên do dự cầm đũa.

Hứa Mễ Nặc nhìn vẻ mặt băn khoăn của ông cụ Viên, đầu vốn cúi thấp thiếu nước vùi xuống sàn nhà.

“Sàn nhà lát đá cẩm thạch, không có lỗ cho cô chui xuống đâu.” Viên Diệp Đình mở miệng.

Hứa Mễ Nặc ngẩng đầu muốn cãi lại, nhưng nghĩ đến yêu cầu tối qua của đại thiếu gia, ừm, ngoan ngoãn, biểu hiện tốt chút.

Hứa Mễ Nặc cắn răng, ép mùi thuốc súng bên miệng xuống, thầm nhủ trong lòng, sau đó ngẩng đầu nịnh nọt: “Diệp Đình, ông nội, con ở đây lâu như vậy mà chưa từng nấu được một bữa cơm hoàn chỉnh cho hai người ăn. Tay nghề của con không tốt, hai người hãy cố ăn tạm xem.”

Nói xong câu cuối cùng, bản thân Hứa Mễ Nặc cũng thấy ngại ngùng, bởi vì theo cô, trên bàn không có thứ có thể ăn.

Bánh mỳ cháy đen, nồi cháo nhỏ đặc sệt, chỉ cần là cô làm, thứ tốt cũng bị hỏng.

Món duy nhất nhìn ổn chính là dưa muối ăn với cháo. Nhưng đó không phải do cô làm.

Hứa Mễ Nặc lấy tay cào cào tóc, nở nụ cười 囧囧với hai vị đại gia.

Ông cụ Viên bị dáng vẻ đáng yêu của cô chọc cười: “Không sao, đây là lần đầu tiên Tiểu Nặc làm cơm đúng không?”

Hứa Mễ Nặc gật đầu.

“Lần đầu tiên nấu cơm mà làm được như này là không tệ rồi, năm đó lần đầu tiên bà nội Diệp Đình xuống bếp, suýt chút nữa hủy cả phòng bếp ấy chứ! Nấu đến nỗi không nhìn ra làm từ nguyên liệu gì! Ôi, bữa cơm đó ông ăn, nói chung cả đời khó quên!” Ông cụ Viên nhớ lại khoảng thời gian năm đó, trong mắt đầy lưu luyến.

“Thật sự? Tay nghề của bà nội không khác cháu là bao?” Vẻ mặt Hứa Mễ Nặc vui mừng, cuối cùng cũng tìm được tri kỉ.

“Không phải, tay nghề của bà nội còn tệ hơn cháu nhiều. Ông nhớ rõ lần đó ông ăn xong bữa cơm kia, bị đau bụng suốt mấy ngày sau. Bà ấy nói là bụng của ông không tốt, món ăn của bà giúp ông giải độc! Cháu nói xem, có phải là cả vú lấp miệng em không?” Ông vụ Viên vừa nói về người bạn già thì sẽ không ngừng được. Ông cụ đã gần bảy mươi tuổi lúc này trên khuôn mặt tỏa ra ánh sáng hạnh phúc.

Hứa Mễ Nặc nhìn vẻ mặt của ông cụ, không nhịn được cảm động. Tuy Viên Diệp Đình không nói gì nhưng có thể thấy là đang chăm chú lắng nghe.

“Nhưng từ sau khi bà ấy mất, ông muốn tìm người giúp ông giải độc, nhưng mãi không tìm được người nấy cơm cho ông.” Câu cuối cùng của ông cụ mang theo hoài niệm và ưu sầu.

Hứa Mễ Nặc nghe mà mũi hơi cay cay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.