Hào Môn Vui Nhộn – Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa

Chương 65: Chương 65: Nhất định phải tự tìm cách cứu lấy mình! (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Đi mòn gót giày không thấy người đâu, giờ lại nhìn thấy người đang đứng ở trước cửa cửa hàng trang sức! Trái tim nhỏ bé của Hứa Mễ Nặc rục rịch nhúc nhích, cô siết chặt tay rồi vọt tới!

Học tỷ! Mạc Tinh Nhu! Chị có nghe thấy tiếng em gọi không? Chị có thể nhìn thấy em đang chạy như bay về phía chị không? Chờ đã! Đây là ý gì!

Cô rõ ràng nhìn thấy lúc Mạc Tinh Nhu quay đầu nhìn sang, đã nhìn thấy mình, vì sao vừa nhìn thấy mình đã lập tức quay mặt đi kéo ông chú kia chui vào trong chiếc BMW đang đỗ bên cạnh đấy!

“Này này này! Đừng đi!”

Hứa Mễ Nặc còn chưa đuổi kịp, chiếc BMW kia đã nhanh chóng khởi động xe phóng đi, cô có dùng hết sức lực từ thời bú sữa mẹ chạy về phía trước đuổi theo, cuối cùng chạy theo được mười mấy mét ngay cả mông của chiếc xe cũng đều không đụng được mà đã mệt phờ cả người.

“Chậc chậc, con gái bây giờ đúng là, nhìn thấy xe BMW là đuổi theo, muốn tiền muốn đến phát điên rồi!”

“Đúng vậy, tôi thấy chắc chắn là đầu óc của cô gái này có vấn đề, bà xem, tôi đoán giá trị của bộ quần áo cô ta đang mặc trên người còn không bằng cái tay áo của tôi, khó trách yêu tiền như vậy!”

Bên tai bỗng vang lên đủ những lời nghị luận, Hứa Mễ Nặc giang hai tay chống trên đầu gối khom người há miệng thở hổn hển, mấy giây sau cô mới có khí lực ngẩng đầu lên hung ác trợn mắt nhìn vào mấy bà bác đang nghị luận bên cạnh, vừa mới mở miệng, lại không cẩn thận lại bị sặc nước miếng, trực tiếp ho khan.

“Này này này, bà nhìn xem, không có tiền cũng thôi đi, còn bị bệnh nữa!”

“Thôi thôi! Chúng ta đi nhanh lên, nếu lây bệnh thì chết, mạng sống của tôi quý báu lắm đấy! Tôi còn chưa xài hết tiền trong nhà đâu, không thể bị lây bệnh được!”

Hứa Mễ Nặc muốn giải thích, muốn giải bày, muốn chứng minh thân thể của mình tuyệt đối khỏe mạnh như vàng 24k, mấy ngày trước còn chạy thoát khỏi tay của Diệp thiếu ông trùm hải phận quốc tế gì đó, nhưng vừa kích động, hô hấp còn chưa thông thuận, ho khan lại càng kịch liệt lơn!

“Khụ, đừng, đừng đi... khụ!”

Ngay lúc Hứa Mễ Nặc ho khan đến sắp tắt thở, bỗng nhiên cảm giác được sau lưng có một bàn tay đang nhẹ nhàng vỗ lên lưng mình, cùng với đó là một tờ khăn giấy trắng như tuyết không chút tỳ vết thoang thoảng hương thơm khiến người ta liên tưởng đến quảng cáo nào đó cũng được đưa tới trước mặt.

Hứa Mễ Nặc nhận lấy khăn giấy lau sạch nước miếng dính ở mép, vừa mới thả tay xuống lại đã có một chai nước được đưa tới, Hứa Mễ Nặc không nghi ngờ nhận lấy uống mấy hớp, cuối cùng mới hô hấp thông thuận.

“Cám ơn... Tinh Nhu, tại sao chị lại ở chỗ này!”

Mắt thấy dáng vẻ kích động tức giận đến muốn nhào tới của Hứa Mễ Nặc, Mạc Tinh Nhu vội vàng lui về phía sau mấy bước, giữ dáng vẻ phong tình vạn chủng như cũ, “Tỉnh táo lại, chị ở chỗ này.”

Hứa Mễ Nặc ngấn lệ, một tay siết chặt tờ khăn giấy đến nhăn nhúm một tay cầm nước suối, gật đầu như gà con mổ thóc, nhìn Mạc Tinh Nhu giống như là nhìn thấy chúa cứu thế vậy: “Học tỷ, em đã tỉnh táo lại rồi, em thật sự tỉnh táo lại rồi, chị mau nói cho em biết, tại sao chị lại ở chỗ này? Rõ ràng em đã nhìn thấy chị lái xe đi rồi mà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.