Hào Môn Vui Nhộn – Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa

Chương 25: Chương 25: Nhạy cảm cái em gái anh ấy (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hứa Mễ Nặc cúi đầu, nội tâm bi thương lệ chảy thành sông, dưới tình huống này, điểm cơ bản đầu tiên đã không đủ để ứng phó với tình thế nghiêm trọng trước mắt.

Giả bộ low khiến ông nội Viên thấy điều kiện sinh hoạt kém để nhấn mạnh khoảng cách giàu nghèo giữa hai gia đình, lại thiếu chút nữa để sát thần Viên Diệp Đình có cớ để dọn về nhà mình, thật là quá đáng sợ, mình phải lập tức nhảy sang điểm cơ bản thứ hai thôi!

Mấy ông lão có cấp bậc như ông nội Viên đều thích con dâu đoan trang thanh lịch, mình nhất định phải biểu hiện mấy tính xấu không có tư chất không có tiết tháo cậy mạnh hiếu chiến, để ông ấy nhìn thấy tư chất cả ở trong lẫn ngoài của mình chênh lệch với Viên thị danh gia tôn quý như thế nào!

Khuôn mặt vốn đang chán nản của Hứa Mễ Nặc từ từ hóa đen, Hứa Mễ Nặc âm trầm dời tầm mắt về phía Sở Thiến Thiến và Lục Anna đang bưng đĩa thức ăn đi về phía quầy đặt đĩa trứng cá muối, sau đó cô lại liếc về phía Viên Diệp Đình đang nói gì đó với ông nội Viên.

“Nghe nói trứng cá muối của Viên gia đều được làm đông lạnh trực tiếp rồi chở tới đây, hương vị giống y như đang ăn ở bờ biển Barcelona.”

Sở Thiến Thiến quay đầu nói với Lục Anna nói: “Cho dù là khách sạn cao cấp nhất Ninh thành cũng không thể cung cấp được món trứng cá muối tươi ngon thế này đâu, đáng để thưởng thức đấy!”

Mắt thấy Sở Thiến Thiến muốn đi đến, đột nhiên một bóng người trắng đi thoáng qua, sau khi Sở Thiến Thiến thấy rõ là Hứa Mễ Nặc, cô ta lại phát hiện ra đĩa trứng cá muối đã trống không!

Sở Thiến Thiến rất tức giận, cô ta vốn đã rất khó chịu vì kẻ ngu xuẩn lại low như Hứa Mễ Nặc có thể chiếm hết ánh hào quang, bây giờ cô ta muốn ăn trứng cá muối cô còn tới cướp?

“Này, cô đang làm gì vậy, không biết tới trước tới sau sao? Tại sao cô lại lấy hết toàn bộ!”

Nĩa của Hứa Mễ Nặc dừng lại ở giữa không trung, thoải mái dùng âm lượng không thấp nói: “Bởi vì tôi không tư chất.”

Hứa Mễ Nặc dùng tâm tình nhứ muốn hộc máu của mình để nói ra lời kịch này, đây cũng không phải là vấn đề có tư chất hay không, mà còn ảnh hưởng đến chỉ số thông minh nữa.

Tôi đặc biệt dùng hết tất cả sức lực để liều mạng bôi đen chính mình, cầu tất cả mọi người tới khinh bỉ tôi đi!

“Cô… cô...” Sở Thiến Thiến đối mặt với biểu tình khát vọng cầu gạch đá của Hứa Mễ Nặc, lại á khẩu không biết nói gì!

Hứa Mễ Nặc đang thầm kêu gào ở trong lòng, mắng tôi đi, đến ném gạch đá đi!

Nhưng Sở Thiến Thiến lại đang nghẹn họng không nói được gì, rồi hiểu ra không biết xấu hổ cũng là một loại khí thế.

“Tiểu Nặc sắp là người của Viên gia, với cô ấy, tất cả những thứ của Viên gia tự nhiên không cần tới trước tới sau.” Nhưng giọng nói tiếp theo lọt vào tai Hứa Mễ Nặc lại là giọng nói của cái tên ma quỷ kia.

Bờ môi của Viên Diệp Đình ghé vào bên tai Hứa Mễ Nặc, thân mật giống như đang trêu chọc một đứa trẻ: “Bình thường đều chiều em như vậy, nhưng ở trước mặt mọi người em không thể bướng bỉnh được.”

Mộc Hữu tôi mà bướng bỉnh á, Hứa Mễ Nặc gần như tuyệt vọng!

Diệp thiếu, anh đang làm gì vậy, anh không thể tận tình để tôi làm một người dân nhỏ dốt nát không có tiết tháo sống ở tầng áp chót của xã hội hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.