Hào Môn Vui Nhộn – Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa

Chương 115: Chương 115: Tại sao lại gian khổ như vậy (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Nhiều ngày tiếp theo, Hứa Mễ Nặc lúc nào cũng cảm thấy vị thuốc bắc tràn ngập trong miệng mình.

Để không uống, để uống ít, cô phải đấu trí đấu dũng.

Điều này lại khiến cho Hứa Mễ Nặc khóc ròng thêm lần nữa, tại sao làm dâu nhà giàu lại gian khổ như vậy?

Thượng tà(*) ơi, không thể để cho tôi đường sống sao ? !

(*) Thượng tà là bài thơ tình yêu được sáng tác thời nhà Hán, cũng là lời thề son sắc của người phụ nữ.

Hứa Mễ Nặc lại giận dữ bất bình lần nữa, nhưng cái thái độ ở trong phúc mà không biết hưởng của cô, đúng là ngốc nghếch không chịu nổi.

Có lẽ là ông trời không đỡ nổi cũng không nhìn nổi cách sống giống A Đấu của Hứa Mễ Nặc, rốt cuộc vào một ngày nào đó, cũng tìm việc làm cho cô.

Tiếng chuông điện thoại di động đặt riêng vừa vang lên, trái tim cô đã kêu lộp bộp.

Mấy ngày qua xảy ra quá nhiều chuyện, cô đã sớm quên mất chuyện Di Ái Chi Tâm.

Hay nói là, thật ra thì, trong tiềm thức của cô, cô cũng không nguyện ý làm tổn thương Viên lão gia luông tốt với cô, dù sao Di Ái Chi Tâm cũng là bảo vật gia truyền của Viên gia.

Mà sự tín nhiệm và quan tâm của Viên lão gia giành cho cô, khiến cô cũng không nỡ nhẫn tâm làm tổn thương ông lão hiền hòa tuổi đã xế chiều được.

Nhưng cái chết của cha, cũng là tâm bệnh luôn treo lơ lửng trong lòng cô.

Mắt thấy chân tướng gần ngay trước mắt, chỉ cần lấy Di Ái Chi Tâm đi trao đổi, là có thể có được video hiện trường vụ tai nạn xe cộ của cha, sao Hứa Mễ Nặc có thể dễ dàng buông tha.

Vì vậy, mặc dù cô rất do dự, nhưng tình yêu dành cho cha, vẫn chiến thắng tất cả.

Cô nhận điện thoại, trong mắt khôi phục lại sự tỉnh táo.

Bắt đầu thảo luận với sun ở đầu điện thoại bên kia.

Trong khoảng thời gian kế tiếp, cô phải không tiếc bất cứ giá nào, lấy trộm Di Ái Chi Tâm.

Thiên thần ma thuật, không phải chỉ là hư danh.

Nhưng cô chưa kịp bắt đầu hành động, lại có chuyện mới xuất hiện.

Ngày hôm đó, Viên Diệp Đình đặc biệt xuất hiện ở trong phòng của cô, tựa như có lời gì muốn nói với cô.

Hứa Mễ Nặc nghi hoặc nhìn anh, hỏi: “Sao vậy, sao anh tới chỉ ngồi mà không nói gì?”

Viên Diệp Đình vẫn chăm chú nhìn Hứa Mễ Nặc như muốn nhìn ra câu trả lời gì, nhưng thật đáng tiếc, trên mặt của Hứa Mễ Nặc chỉ có ngũ quan, không có dấu vết gì.

“Không phải em náo loạn muốn nhìn Di Ái Chi Tâm sao? Đi thôi, hôm nay tôi mang em đi.” Nói xong, Viên Diệp Đình liền đứng lên, muốn rời đi.

Cái này có được tính là hạnh phúc tới quá đột ngột hay không?

Đúng lúc Hứa Mễ Nặc định dốc toàn lực, chọn lựa thời điểm hành động, Viên Diệp Đình lại đề xuất lời này, đúng là may mắn đến không thể nào may mắn hơn nữa.

Nhưng trong lòng Hứa Mễ Nặc vẫn hơi do dự.

Nhìn bóng lưng của Viên Diệp Đình, nghĩ đến dáng vẻ dữ tợn của anh lúc nhắc tới thiên thần ma thuật, dáng vẻ dữ tợn đó, khiến Hứa Mễ Nặc hơi chần chừ không tiến lên.

Giờ khắc này, Hứa Mễ Nặc phát hiện ra mình cũng không phải là tiêu sái và không quan tâm như trong tưởng tượng.

Dáng vẻ do do dự dự không chịu động của cô, lại làm cho Viên Diệp Đình cảm thấy mơ hồ.

Nói muốn xem chính là cô, nhưng bây giờ thật sự mang cô đi, sao lại đứng yên?

Chẳng lẽ là không dám tin tưởng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.