Hào Môn Vui Nhộn – Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa

Chương 117: Chương 117: Tại sao lại gian khổ như vậy (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Trong tâm niệm của cô, giá trị của khối đá quý này, xa xa không bằng phần tình cảm cố chấp mà ông nội Viên dành cho người bạn già của mình kia.

Thấy phản ứng này của Hứa Mễ, Viên Diệp Đình và Viên lão gia đều hết sức hài lòng.

Thật ra thì, nói Di Ái Chi Tâm là bảo vật gia truyền của Viên gia, nhưng nó cũng chỉ là một vật chết mà thôi. Còn quan trọng nhất với người Viên gia, không phải là vật ngoài thân, mà là có thể trải qua thế sự, nhưng vẫn giữ được sự chân thành thuần túy.

Một điểm này, Hứa Mễ Nặc càng xuất sắc hơn so với Ninh Nhược Phồn năm đó.

Mặc dù Ninh Nhược Phồn cũng không có quá nhiều kinh ngạc và khen ngợi với Di Ái Chi Tâm, cô ấy cũng chỉ là an tĩnh nhìn, rồi không nói thêm gì nữa.

Nhưng dù sao cô ấy cũng là Đại tiểu thư Ninh gia, từ nhỏ đã nhìn thấy rất nhiều châu báu trân quý, nên có phản ứng như vậy với Di Ái Chi Tâm cũng là điều bình thường, tự nhiên có thể hiểu được.

Mà Hứa Mễ Nặc thì lại khác, xuất thân của cô ấy không cao như vậy, nhưng phản ứng vừa rồi của cô, làm cho ông nội Viên không khỏi coi trọng cô hơn.

Nhưng ông còn chưa từ bỏ ý định, vì vậy lại hỏi: “Nhìn biểu tình của tiểu Nặc, hình như cháu không quá quan tâm đến nó lắm, Di Ái Chi Tâm khó coi lắm à?”

“Đẹp mắt.” Hứa Mễ Nặc thành thật trả lời, trong ánh mắt không thấy vẻ tham lam, chỉ là thuần túy đưa ra đánh giá với một đồ vật.

“Nhưng ông nội thấy có vẻ như tiểu Nặc không quan tâm lắm. Cháu có thể nói cho ông nội, bây giờ cháu đang suy nghĩ gì không?” Viên lão gia hỏi tiếp.

Hứa Mễ Nặc suy nghĩ, rồi hơi ngượng ngùng trả lời: “Thật ra thì, tcháu chẳng nghĩ gì cả, chỉ cảm thấy khối hồng ngọc này, là một khối đá rất đẹp mà thôi. Ông nội, có phải cháu rất mất thể diện hay không?”

Mà Viên lão gia nghe thấy lời này của cô thì cực kỳ vui vẻ cười lớn, mặc dù Viên Diệp Đình đứng ở bên cạnh không nói chuyện, nhưng khóe miệng cũng mang nụ cười.

Nhìn qua có vẻ như không tức giận. Hứa Mễ Nặc âm thầm không hiểu.

“Tiểu Nặc nói rất hay. Nó cũng chỉ là một khối đá có hình dáng đẹp mắt mà thôi. Cái khác đều không quan trong. Không ngờ rằng ánh mắt tiểu Nặc và bà nội cháu lại rát giống nhau.” Vừa nói, Viên lão gia vừa quay đầu đi chỗ khác nhìn Viên Diệp Đình, tựa như nói mắt anh chọn vợ không tệ.

“Phải không, bà nội cũng nói như vậy?” Hứa Mễ Nặc dường như cực kỳ quan tâm điều này. Hứa Mễ Nặc cực kỳ tò mò với người phụ nữ mà mình chưa bao giờ gặp mặt, nhưng lại luôn tồn tại trong căn nhà này.

Bà ấy hẳn là một người phụ nữ vô cùng thông minh, nếu không, sao bá chủ giới kinh doanh như Viên lão gia, lại vẫn nhớ mãi không quên, vừa nhắc đến bà, trái tim cũng trở nên mềm mại.

“Đúng vậy, lúc ấy khi bà nội cháu nhìn thấy viên đá quý Di Ái Chi Tâm này, cũng nói một câu, đây chỉ là một khối đá rất đẹp mắt, vì vậy cha của ông nội, mới ngầm cho phép ông nội kết hôn với bà nội, rồi mới có cha của Diệp Đình, sau đó mới có Diệp Đình.” Ông nội Viên nhớ tới chuyện đã qua, vẻ mặt lại tràn đầy hoài niệm.

Mà cũng rất hài lòng với Hứa Mễ Nặc có tính tình giống y như tính tình của người vợ đã mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.