Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“A, a! Diệp thiếu gia, tôi chợt nhớ còn quên chút đồ, chúng ta để tài xế quay lại đã có được hay không?” Có đánh chết, cô cũng không thể mặc như vậy về nhà, nếu không sẽ để mấy người hàng xóm cười rụng răng. Mười mấy năm qua cô khổ cực mới xây dựng hình tượng con gái ngoan để mẹ yên tâm, không thể cho nó chết yểu như thế.
Viên Diệp Đình làm như không nghe thấy, ngay cả ánh mắt cũng chẳng có chút biến hóa nào.
Cái này không được thì còn cách khác.
Hứa Mễ Nặc ngẩng đầu nhìn tài xế đang chăm chú lái xe, cho dù thấy lưng hùm vai gấu nhưng có thể nhận ra người này không phải là một người có đầu óc thông minh. A, không, là người cực kỳ thiện lương.
“A, không được rồi, không được rồi! Dì cả của tôi đột nhiên đến. Chú lái xe à, làm phiền chú dừng ở siêu thị phía trước, cháu muốn đi mua băng vệ sinh!”
Yên lặng, cực kỳ trầm mặc. . .
Trong xe có ba người, nhưng ngoài Hứa Mễ Nặc thì hai người khác như bị điếc, cho dù Hứa Mễ Nặc đổi lý do gì cộng thêm vẻ mặt cực kỳ đau khổ, lái xe vẫn vững vàng lái về phía nhà Hứa Mễ Nặc, bầu không khí trong xe vẫn yên tĩnh như cũ. . .
“Rốt cuộc anh muốn thế nào mới chịu để tôi đi thay quần áo rồi về nhà chứ?”
Khi Hứa Mễ Nặc hoàn toàn ỉu xìu, cúi đầu ngồi tại chỗ, cả người cong như tôm.
Viên Diệp Đình cúi mắt nhìn, nở nụ cười, giọng vẫn lạnh lùng: “Tự nghĩ đi!”
Hứa Mễ Nặc đau buồn không thể dùng từ ngữ nào để tả xiết. Ban đầu, cô không nên vì chút lợi ích trong phí chia tay mà đi bắt gian, như vậy thì cô sẽ không gặp tên ác ma Viên Diệp Đình này, càng không bị anh đưa về biệt thự, cũng sẽ không bị anh mang về biệt thự, cũng sẽ không có chuyện ngày tối qua, càng không có tình trạng như hiện giờ.
Đúng rồi, Mạc Tình Nhu, sao cô lại quên mất cô ấy chứ? Cô ấy nhất định sẽ có cách.
Hứa Mễ Nặc thật sự muốn khóc vì bản thân quá thông minh. Vội vàng móc di động, bi thảm phát hiện quần áo trên người đều ở nhà Viên Diệp Đình, đâu còn thấy di động của cô đâu nữa.
“Diệp thiếu gia, đến rồi!”
Viên Diệp Đình gật đầu, quay đầu nhìn Hứa Mễ Nặc cực kỳ lo sợ, bất an, nhàn nhạt mở miệng: “Đến nhà cô rồi, nên hoàn hồn thôi!”
“A, cái gì cơ? Đúng là vượt tốc độ, hai người đi vượt tốc độ, sao có thể có thể nhanh như vậy mà đã đến rồi. Chú cảnh sát giao thông đâu rồi chứ?”
Rõ ràng nhà cô mất nửa tiếng đi xe, sao bây giờ cô lại cảm thấy mới chưa đầy năm phút đã tới rồi?
Không để ý Hứa Mễ Nặc líu ríu, vẻ mặt Viên Diệp Đình không thay đổi mà xuống xe, bàn tay dài xách Hứa Mễ Nặc như gà con, chênh lệch chiều cao chính là ở chỗ đó, Hứa Mễ Nặc dùng cả tay lẫn chân giãy dụa nhưng Viên Diệp Đình vẫn cực kỳ vững vàng.
“Buông ra, buông tôi ra, Diệp thiếu gia, anh là tình nhân trong mộng của tất cả phái nữ tại thành phố Ninh này, bây giờ anh lại cưỡng ép kéo tay kéo chân con gái nhà lành không một tấc sắt anh cẩn thận bị người ta chụp trộm rồi tung lên trên mạng đó.”
Hứa Mễ Nặc không ngừng gào thét, hai chân vẫn đạp liên tục. Bất thình lình, Viên Diệp Đình dừng lại, đồng thời buông lỏng tay, hai chân Hứa Mễ Nặc không kịp dừng lại. Lúc cô suýt ngã thì bàn tay kia nhanh chóng đỡ eo cô, đợi sau khi cô đứng vững, anh thu tay về.
“Mau chuyển đồ xuống!”
Viên Diệp Đình nói, mấy người đi theo sau họ lập tức lấy quà tặng từ một chiếc xe khác, chừng hơn mười phút mới bày xong tất cả.