Hào Môn Vui Nhộn – Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa

Chương 127: Chương 127: Tôi đã nói sẽ bảo vệ cô (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hứa Mễ Nặc biết Viên Diệp Đình đang đứng trước mặt mình, nhưng cô không có dũng khí ngẩng đầu lên nhìn anh.

Người khác nói gì, Hứa Mễ Nặc có thể không quan tâm, nhưng Viên Diệp Đình, mặc dù Hứa Mễ Nặc không muốn thừa nhận, nhưng quả thực tâm tư của cô không giống như với người khác.

Thật ra chuyện này cũng không khó khăn lắm, không phải sao? Anh là một người đàn ông ưu tú như vậy.

Bao ngày chung đụng, anh luôn bao dung mọi hành động ngốc nhếch của Hứa Mễ Nặc, còn có lúc thức trắng đêm không ngủ chăm sóc cô.

Nếu như vậy mà Hứa Mễ Nặc vẫn không rung động, có lẽ cô sẽ nghĩ mình không tim không phổi, hoặc không thích nổi bất kỳ ai.

Cho nên lúc này đối mặt với sự chất vất im lặng của Viên Diệp Đình, trong lòng Hứa Mễ Nặc rất khó chịu!

Cô chưa từng nghĩ đến việc đối mặt với anh ngay khi việc này xảy ra.

Hơn nữa trong kế hoạch của Hứa Mễ Nặc, lúc xong chuyện cô đã sớm bỏ trốn mất dạng.

Cho dù Viên Diệp Đình có nổi trận lôi đình, cũng không liên quan tới cô.

Thế nhưng người tính không bằng trời tính.

Hứa Mễ Nặc đứng im tại chỗ không nói lời nào bắt đầu suy nghĩ viển vông.

Viên Diệp Đình không biết trong lòng cô đang suy nghĩ, còn tưởng rằng cô cúi đầu hối hận, lập tức thở dài.

Làm hành động khiến mọi người ở đây không dám tin, anh kéo Hứa Mễ Nặc vào lòng, nói với Sở Thiến Thiến đang nghẹn họng nhìn trân trối: “Sở tiểu thư, xin thu lại lời nói nhục mạ của cô với vị hôn thê của tôi. Di Ái Chi Tâm là báu vật gia truyền của nhà họ Viên, vốn là muốn tặng cho Tiểu Nặc. Cô ấy cầm đồ của mình đi lại trong nhà mình, dựa vào cái gì phải nghe một người ngoài phán xét!”

Không thể không nói, biểu cảm, động tác lúc này của Viên thiếu, từ trên xuống dưới, từ sợi tóc đến bàn chân đều vô cùng đẹp trai, đúng chuẩn yêu vợ say đắm a!

Ở đây ngoại trừ Viên thiếu ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Ngay cả Ninh Tiệp đang sống trong thế giới của riêng mình cũng không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn Viên Diệp Đình.

Chứ đừng nói đến Sở Thiến Thiến đang đứng ở cửa ra vào, đến giờ vẫn duy trì khuôn mặt trợn mắt há mồm.

Cô ta không thể nghĩ ra, vốn nên trình diễn vở kịch Hứa Mễ Nặc đau khổ vì tình, bỗng nhiên biến thành Viên Diệp Đình bảo vệ vợ yêu.

Đúng là không thể tưởng tượng nổi!

Nhìn thấy Viên Diệp Đình ôm Hứa Mễ Nặc, dáng vẻ thần thánh cũng không thể xâm phạm, Sở Thiến Thiến thật sự không nhìn thấy được trên mặt anh sự không tình nguyện hay miễn cưỡng nào.

Chẳng lẽ giống như Hứa Mễ Nặc nói, Viên Diệp Đình ăn nhiều thịt cá, bỗng nhiên thích ăn cháo loãng?!

Sở Thiến Thiến không thể tin được khẩu vị của Viên Diệp Đình, cái này cũng quá low đi!

Trong lúc Sở Thiến Thiến ngẩn người không dám tin, Hứa Mễ Nặc cũng không khá hơn chút nào.

Cô vốn cho rằng Viên Diệp Đình sẽ đưa tay ra tát cô, cô đã chuẩn bị né tránh xong, không ngờ rằng, anh lại ôm cô, đồng thời còn trấn an vỗ vai cô.

Xong còn nói những lời mười phần bảo vệ kia.

Hứa Mễ Nặc không hiểu, cơ thể của Viêm Diệp Đình bị người ngoài hành tinh chiếm rồi sao?!

Cô ngơ ngác sững sờ đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt không dám tin giống Sở Thiến Thiến.

Đúng lúc này, hình như còn sợ mọi chuyện chưa đủ loạn, ông cụ Viên từ trên lầu đi xuống, thấy toàn bộ sự việc, ông cười nói:“Diệp Đình nói rất đúng, Di Ái Chi Tâm này, vốn là muốn cho Tiểu Nặc, nó cầm chơi đùa cũng không sao. Mà đây là chuyện của nhà họ Viên chúng tôi, Sở tiểu thư không nên nhúng tay vào. Lão Chu, đưa Sở tiểu thư ra ngoài.”

Lời nói của ông cụ càng khẳng định địa vị của Hứa Mễ Nặc ở nhà họ Viên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.