Thiên Vân tự ở ngoại ô kinh sư, hương khói cường thịnh, bất quá hình như chủ yếu là nữ tử.
Bàng Hà nhẹ nhàng vỗ khung quạt, trên người mặc ngoại bào của Trưởng Tôn Lệ, phi thường nhàm chán ở chùa chiền đi dạo.
Nàng bất hảo, nhìn không thấy
phật quang, chỉ nhìn thấy vài cái đầu hòa thượng bóng lưỡng phản quang.
Về phần sư phụ, đi tìm Thiên Vân đại sư nói chuyện phiếm, nàng như thế
nào cũng không biết sư phụ cùng hòa thượng có thâm giao?
Nàng ngắm ngắm tượng phật trong phòng, trầm ngâm trong chốc lát, phất áo bước vào miếu, muốn lên bái tượng một cái.
Nào biết, trong miếu nữ khách
thật nhiều, vừa thấy là tiểu bá vương kinh sư đến đây, đương trường có
vài khuê nữ tuổi xuân mắt vừa thấy nàng, liền hôn mê bất tỉnh.
“Tiểu thư, tiểu thư……”
Bàng Hà hừ một tiếng, trong lòng nói thầm, nàng lại không muốn cướp nữ nhân, khoa trương như vậy làm cái gì? Nếu để cho sư phụ thấy, nàng chẳng phải sẽ bị mắng sao?
Vì thế, sau khi vị tiểu thư kia
tỉnh lại, Bàng Hà khóe miệng khẽ nâng, biểu đạt thiện ý hiếm thấy của
nàng. Tiểu thư kia vừa thấy, nhắm lại mắt, yếu đuối đi qua, khác biệt
duy nhất là, lúc này đây, mặt lại đỏ ửng.
Này không phải cũng i như cũ
sao? Bàng Hà bĩu môi, nhất thời có ý định chơi đùa, học theo những khuê
nữ này hai tay tạo thành hình chữ thập, cúi đầu.
Lòng nàng là thật tâm cầu
nguyện, nên mất một ít thời gian mới bái xong. Quay người lại, thấy các
vị thiên kim tiểu thư đều đang trộm dò xét nàng, nàng rất rõ ràng chính
mình tiêu sái tuấn mỹ, phấn trang ngọc thế, mặt như mĩ ngọc, nhưng xem
nàng như vậy, sẽ làm nàng cả người không được tự nhiên*, cảm giác chính
mình so với sắc lang tiên hoàng còn phục phịch hơn. (chỗ này nguyên văn
là 膨胀, nghĩa là “bành trướng, phồng lên”. Bạn k biết edit sao cho thuận
nữa ‘__’)
Tiểu sa di khụ một tiếng, tiến lên nói:
“Vị thí chủ này, nơi này là chỉ cấp nữ thí chủ vào, ngài bái là chú sinh nương nương.”
Tiểu sa di kiên trì tiếp tục giới thiệu:
“Cách vách là tượng nguyệt lão
phụ trách nhân duyên, cũng là chuyên cấp nữ thí chủ…… Ách, thí chủ muốn
bái…… Tiểu tăng dẫn ngươi qua chỗ nam nhân bái……” Rốt cục chịu không
được có người vẫn trừng mắt hắn, tiểu sa di mặt đỏ.
Bàng Hà thầm mắng ngay cả gian
chùa miếu cũng phân biệt nhiều như vậy. Nàng ngắm ngắm chú sinh nương
nương vừa lạy, nàng còn chưa có thành thân, bái chú sinh nương nương sẽ
có bao nhiêu mất mặt a…… Đột nhiên thoáng nhìn có người đứng ở cửa không tiến vào, còn ai vào đây?
Nàng miệng nhếch lên, cố ý đi đến trước mặt Trưởng Tôn Lệ, thấp giọng nói:
“Sư phụ, bên trong là tượng thần phù hộ khỏe mạnh, mau tới thay Cần Chi cầu bình an khỏe mạnh đi.” Nàng
cười đến phi thường vô tội, chủ động muốn kéo Trưởng Tôn Lệ vào miếu.
Trưởng Tôn Lệ ôn ôn cười, cầm
tay nàng. Nàng nội tâm cười hai tiếng, kéo hắn vào nữ nhân miếu cùng mất mặt, nào biết hắn động cũng không động, nàng lại kéo, lại cảm thấy
Trưởng Tôn Lệ đang cùng nàng đọ sức chỗ tay hai người.
Nàng nha một tiếng. Sư phụ luôn
luôn chỉ dạy nàng, số lần cùng nàng so chiêu có thể đếm trên đầu ngón
tay, khó được có cơ hội này. Nàng luôn luôn ngoạn tâm trọng, nhất thời
đã quên mục đích ban đầu, phi thường thích thú cùng sư phụ so chiêu.
Hai người chiêu số thay vì nói là đánh nhau, không bằng nói, nàng luôn thi triển thủ đoạn ti bỉ buộc hắn di chuyển.
Mới bất quá bảy, tám chiêu, liền phát hiện Trưởng Tôn Lệ một lần lại một lần trả lại nàng. Nhất thời,
dưới chân không ổn định, ngã về phía trước.
Nhào vào trong lòng Trưởng Tôn Lệ.
Trưởng Tôn Lệ nhìn như vỗ vai, lại đánh xuống cái ót của nàng, mới bất động thanh sắc đỡ nàng đứng thẳng dậy.
Nàng nghe thấy sư phụ nói: “Tiểu sư phó, làm phiền.”
“Người khách khí rồi. Chúng ta đã sửa sang lại thiện phòng tốt lắm, Vương gia thỉnh cùng tiểu tăng đến.”
“Đa tạ tiểu sư phó.”
Thiện phòng? Bàng Hà vội vàng
bước nhanh đuổi theo Trưởng Tôn Lệ. “Sư phụ, đêm nay ngươi không cần vào cung sao?” Nàng nhớ rõ, hai ngày này đến phiên sư phụ lưu lại trong
cung mới đúng a.
Trưởng Tôn Lệ ứng thanh, nói:
“Ngươi cũng ngủ lại.”
Di! Nàng giật mình đứng lại, nhất thời nghĩ không ra mục đích của sư phụ.
Sư phụ sao ngủ lại chùa nha,
cũng không phải ăn chay niệm phật…… Trong lòng nàng nghi hoặc, theo đuôi Trưởng Tôn Lệ đi vào sân trong chùa.
Nàng nhìn mặt đất đầy lá rụng,
lại nhìn những nhà gỗ cực kỳ tự nhiên, tự nhiên đến mức làm nàng hoài
nghi nhà gỗ này là để những hòa thường đầu bóng loáng khi bế quan sử
dụng.
Sắc trời dần dần tối đi, tiểu sa di dẫn đường chắp tay nói:
“Tiểu tăng cáo lui, sang ngày mai sẽ đem cơm bố thí đến.”
“Đợi chút!” Bàng Hà ngọc dung cổ quái, chỉ vào nhà gỗ nói: “Đêm nay ở trong này?”
Tiểu sa di gật đầu.
“…… Chỉ có một gian nhà gỗ?”
Tiểu sa di vẫn là gật đầu.
Trưởng Tôn Lệ ở sau lưng nàng cười nói:
“Cùng ở một phòng, thực ngạc nhiên sao? Ngươi không phải là thường làm loại chuyện này?”
Nàng chậm rãi quay đầu, từ từ tiến đến trước mặt Trưởng Tôn Lệ, nâng mắt nhìn thẳng hắn.
“Ân?” Trưởng Tôn Lệ mỉm cười.
Nàng cười liếc mắt, khoái trá lại mở quạt ra quạt.
“Sư phụ, ta nói, ở Thiên triều, ngươi xem như là rất cao rồi.”
“Nam tử của Hoàng tộc, luôn có chút cao.” Vừa vặn cao hơn nàng nữa cái đầu.
“Cao tốt lắm…… Sư phụ sẽ chê ta cao sao?”
Hắn sửng sốt, khó được cười to, thấy nàng còn phi thường chờ đợi đáp án, liền ôn nhu nói:
“Tự nhiên không chê ngươi cao.”
“Vậy lúc phẫn nữ trang, cũng không ghét bỏ?”
“Sẽ không.”
Hắn đáp rất kiên quyết, cũng
không che lấp, làm cho nàng vừa lòng nở nụ cười. “Ta đã nói, sư phụ
không giống những người khác, Triệu Tử Minh nhưng lại nói ta cao không
giống nữ nhân!”
“Triệu Tử Minh?” Trưởng Tôn Lệ
con ngươi đen xẹt qua một tia dị sắc, nhưng vẫn là ôn thanh cười nói:
“Con Triệu Thái Phó, đã muốn định hôn sự.” Kia hai chữ hôn sự “vô tình”
nhấn mạnh.
“Đúng vậy, đáng thương hắn bị
lão cha chỉnh ác, thú một nữ tử chưa từng gặp mặt.” Bàng Hà nghĩ đến
liền nhịn không được ha ha cười.
Trưởng Tôn Lệ nhìn chằm chằm thần sắc của nàng, ngoài miệng đáp:
“Nam nữ kết hôn, phần lớn chưa từng gặp mặt, triệu Thái Phó cũng không phải là chỉnh ác.”
“Ta sẽ không thích như vậy.”
Nàng không cho là đúng nói: “Giả như cha ta cường áp ta gả cho nam nhân
chưa thấy qua mặt, ta trước hết đi đánh vào đầu người nọ.”
Trưởng Tôn Lệ gõ đầu nàng một chút, khóe miệng ẩn ẩn ý cười. “Ta đây nên may mắn ngươi chưa từng muốn đánh vào đầu ta?”
Bàng Hà nghe vậy, mặt đỏ lên, nói thầm nói:
“Sư phụ cùng ta quen biết đã hơn mười năm, ta nào dám ra tay đánh ngươi? Hơn nữa, ngươi rõ ràng là sư
phụ ta, lại chỉ dạy một ít công phu cơ bản, ta đấu với ngươi mười chiêu
còn không được, còn dám đánh ngươi sao?” Vài năm nay, vài ngày trong
tháng, nàng luôn sẽ mang theo bầu rượu, trèo tường cùng sư phụ nói
chuyện phiếm, tựa như hiện tại.
Chính là, năm nay đã đến ngày
nắng gắt, cùng sư phụ tâm sự ban đêm cũng là có thể đếm được trên đầu
ngón tay. Mỗi khi trèo tường luôn không thấy bóng người, có khi gặp thị
vệ vương phủ đã sớm quen mặt quốc cữu hay trèo tường này hỏi rõ ràng,
đáp án không phải còn chưa hồi vương phủ, chính là còn tại trong thư
phòng cùng thân tín ở mật đàm cái gì.
Nàng đành phải một người xướng khúc “Độc thủ không khuê” đến bình minh.
“Hôm nay ngày tốt cảnh đẹp, sư
phụ, chúng ta đêm nay liền tán gẫu cho tới hừng đông đi!” Nàng hưng trí
ngẩng cao đầu, mỗi lần nàng gặp sư phhuj thì tâm tình luôn phi thường
khoái trá. Hừ, Triệu Tử Minh bọn họ có thể trong nháy mắt đổi nữ nhân,
nàng liền dám đảm bảo nàng sẽ không thay sư phụ a! Nàng một khi thích
ai, chính là giờ khắc đều thích, mười năm cũng không thay đổi.
Trưởng Tôn Lệ đang có ý này, ôn nhu nói:
“Tốt.”
“Bên ngoài gió lớn, chúng ta vào trong tán gẫu.”
Trưởng Tôn Lệ giữ chặt nàng, mỉm cười:
“Bên ngoài tán gẫu cũng tốt lắm. Ngươi sợ lạnh sao?”
Bàng Hà cảm thấy khác thường, trực giác nhìn về phía nhà gỗ nhỏ còn chưa đốt đèn kia. Bên trong có cái gì?
Nàng nheo mắt phượng trầm tư.
Muốn vào trong, rất muốn! Nàng sẽ không tin sư phụ sợ cùng nàng một chỗ, chắc chắn là trong phòng có cái gì đang chờ nàng.
Nàng cố ý nói:
“Đúng vậy, rất lạnh. Sư phụ chúng ta vẫn là đi vào……”
Hắn vẫn là không có buông ra tay nàng. Hắn tự trong lòng lấy ra một quyển sách nhỏ* đưa vào, ở trên là
văn tự dị quốc. (nguyên văn là quyển vở bỏ túi ‘__’)
Bàng Hà trực giác tiếp nhận, nghi hoặc nói: “Đây là……”
“Đây là phong tục chế độ tiểu quốc phương xa.” Trưởng Tôn Lệ mỉm cười nói.
“Ở phiên thư phòng ta không thấy quá a……” Nàng có điểm nghi hoặc. Thiên triều uy danh tứ phương, nhiều
năm phái người thu thập văn sách của các tiểu quốc khắp nơi, lại dịch ra thành văn tự ở Thiên triều, có thể truyền tới dân gian, cũng có thể chỉ lưu hành trong cung, nhưng trước mắt chỉ có tiểu thuyết là được người
trong cung yêu thích, loại quy chế pháp luật này bình thường kết quả là
sau khi tốn công dịch, lại đem gác xó.
Bởi vì, bình thường chỉ có đặc
phái viên các quốc gia mang quy chế pháp luật ở Thiên triều về mô phỏng, không có đạo lý Thiên triều đi học tập một ít chế độ ở các tiểu quốc,
loại bản dịch này đều giao cho một ít quan viên nhỏ trong phiên thư
phòng…… tỷ như nàng a.
“Di, đây là quốc gia nào, văn tự này lại không giống mấy tiểu sở quốc lân cận……” Bỗng dưng, nàng ngừng suy nghĩ.
Nàng chậm rãi nhìn xuống, thấy một đôi tay nam nhân đang từ phía sau ôm lấy nàng.
“…… Sư phụ……” Đỏ ửng bay lên
mặt. Tuy rằng nàng đồng ý làm sư nương tương lai của sư phụ, nhưng từ
sau mười hai tuổi, sư phụ sẽ không ôm nàng như vậy. Sư phụ cứng nhắc,
nàng biết, cho nên, nàng tuyệt không để ý, đột nhiên ôm nàng như vậy……
Xèo xèo chi, chiếm được tiện nghi, nàng ở trong long Trưởng Tôn Lệ lộ ra tiếng cười quái dị.
“Như vậy còn lạnh sao?”
Thanh âm nam nhân từ bên tai
truyền đến, nàng có chút e lệ, nhưng sau đó vẫn là khụ một tiếng: “Còn
có chút lạnh, sư phụ cũng biết Cần Chi thân thể đơn bạc thôi……” Xèo xèo
chi. Chiếm thêm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng, đôi tay nam nhân kia hơi hơi ôm chặt lại.
Vai sư phụ so với nàng rộng hơn, cánh tay cũng rắn chắc hơn, lại cao hơn nàng rất nhiều…… Hừ, nàng như
thế này mà bảo cao? Nàng còn phải ngẩng đầu nhìn sư phụ đâu, nàng luôn
thù dai, bí đao lùn nếu thực sự dũng khí quăng một bức nam phẫn nữ trang lại đây, nàng phải đi in thêm mấy trăm bức, mỗi ngày phát cho dân chúng ở kinh sư xem.
Sư phụ một thân áo dài màu tím
sẫm, cùng màu của ngoại bào nàng đang mặc rất xứng đôi. Kỳ thật, sư phụ
khí chất sáng trong, nho nhã, quá nhiều quý khí hoàng tộc, cùng cha nàng giống nhau thích hợp mặc bạch bào phiêu phiêu (đồ trắng bay bay), cố
tình, từ sau khi sư phụ phá hiện nàng muốn trở thành Trưởng Tôn Lệ thứ
hai, hắn bắt đầu đổi sang mặc y bào màu tối, cho đến bây giờ.
Hơi thở ấm áp thuộc loại của
riêng Trưởng Tôn Lệ, nhợt nhạt truyền đến, làm cho hai gò má nàng sinh
choáng váng, không còn bộ dáng của một tiểu bá vương.
Nàng vụng trộm cười, quyết định cho dù cả đêm đứng bên ngoài nói chuyện cũng không sao.
Mọi người phát huy trí tưởng tượng a, màn này còn chưa hết đâu. Cơ mà đừng mơ mộng nhiều quá kẻo thất vọng nặng nề =)).
“Ngươi xem hiểu sao?” Trưởng Tôn Lệ thanh âm thủy chung ấm áp.
Nàng lật một tờ lại một tờ, thẳng thắn cười nói:
“Chưa thấy qua loại chữ này,
nhưng cùng văn tự tiểu sở quốc có chút tương đồng, lại có hình vẽ, có
thể đoán được phần nào, nếu muốn dịch chính xác từng chữ, chỉ sợ tốn vài năm công phu. Sư phụ, ngươi biết đại khái nội dung bên trong là cái gì
không?”
“Nghe nói đây là phong tục của
tiếu quốc ở rất xa phía nam, lão Thái Phó tìm mười mấy năm cũng không
thấy, ta rốt cục tìm được trong Thiên Vân tự.”
Cha tìm làm cái gì? Nàng đầy
bụng nghi hoặc, lật qua một tờ lại một tờ, đột nhiên lật đến một trang,
còn chưa thấy chứ, trước hết thấy hé ra tranh vẽ.
Tay nàng run lên run lên, muốn buông quyển sách xuống, nào biết, có một đôi tay nam nhân nhanh chóng chế trụ nàng.
Nguyên lai sư phụ không phải thay nàng sưởi ấm, là muốn ép nàng xem thư.
Nàng một trận hỏa đại, mắng:
“Sư phụ, ngươi buông!”
“Cần Chi! Ngươi tiếp tục xem!”
“Ta không cần!” Nàng dùng sức
muốn bỏ ra hắn, lại phát hiện sư phụ đã sớm đề phòng chuyện đó, hoàn
toàn chế trụ giãy dụa của nànng.
“Cần Chi!” Thanh âm có chút nghiêm khắc. “Ngươi muốn cả đời đều sợ những hình nhân đó sao?”
“Hiện tại cũng không có chúng ở đây!” Nàng rất muốn bạo đi.
“Ngươi cũng không phải tiểu hài tử, hẳn là hiểu được mục đích Thái Hậu lấy hình nhân dọa ngươi. Ngươi muốn bị nàng dọa sao?”
Nàng rất tức giận, nhưng là biết sư phụ nói không sai. Nàng mân miệng, ám thanh nguyền rủa Thái Hậu, nén giận nói:
“Được, ta tiếp tục xem!” Dù sao búp bê cũng sẽ không đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, có cái gì phải sợ?
Trong lòng nàng là biết sư phụ
vì tốt cho nàng, muốn chặt đứt nỗi sợ hãi của nàng đối với búp bê, nếu
ngày nào đó nàng cũng ngất xỉu như vậy, ngự y chắc chắn sẽ phát hiện
nàng là nữ tử, nhưng nàng vẫn có chút oán sư phụ!
Nàng càng oán Thái Hậu, rõ ràng
nàng cùng Thái Hậu không lien quan gì, lại cố tình muốn nhằm vào nàng,
làm sao a! Nàng lại không chen vào hậu cung!
Nàng liên tục thở sâu, ánh mắt nhìn loạn một hồi, cuối cùng dừng trên trang sách, thử đọc mấy thông tin về búp bê.
Búp bê trong mộ thất, hình ảnh là trọng điểm, nhưng văn tự không hiểu lắm, nàng chỉ có thể hiểu được đại khái.
Qua một lúc, nàng nhếch miệng, nói:
“Ta xem xong rồi, sư phụ ngươi có thể buông.”
Trưởng Tôn Lệ cũng không có buông ra, thẳng nói:
“Những hình nhân này sẽ không hại người, cũng sẽ không tìm đến ngươi, đó chỉ là vật để chôn cùng mà thôi.”
“…… Ta biết a, như thế nào không biết đâu! Sư phụ, ngươi sợ hãi nhất cái gì?” Lần khác đem thứ hắn sợ
nhất đến dọa, nhìn hắn có thể sợ tới mức hồn phi phách tán hay không.
“Ta sợ nhất, đó là ngươi gặp chuyện không may, ngươi không phải đã sớm biết sao?”
Lời nói buồn nôn như vậy mười
năm cũng khó nghe được một lần…… Nàng lung tung lau đi nước mắt. Sư phụ
cũng sẽ chỉ ở những thời điểm này nói mấy câu buồn nôn, làm cho nàng
không thể không nghe lời! Nàng não thanh nói:
“Quyển sách này ngươi làm sao tìm được?”
“Hôm nay, ngay tại Thiên Vân tự. Vài năm trước, trong tự có một người dị quốc đến quy y, ngôn ngữ không
thông, hắn khi quy y vật ngoài thân đều không cần, Thiên Vân tự liền đem tất cả đến tiệm cầm đồ.”
“Sư phụ tìm thật lâu?”
“Lão Thái Phó cũng tìm thật lâu, đáng tiếc thủy chung không tìm được.”
Nàng cúi hạ ánh mắt, lẩm bẩm nói:
“Trên đó nói, búp bê có thể cùng người chết xuống dưới địa phủ âm u, rất giống cha đã nói.”
“Trên đó cũng viết, búp bê không phải người, cũng không có linh hồn, bất quá là sinh giả tâm ý nhắn đến
trên búp bê mà thôi, đây là phong tục chôn cùng ở quốc gia đó, đã qua
nhiều năm, không có gì đáng sợ. Không có quỷ, cũng không có búp bê đến
mang hồn phách của ngươi đi, tất cả đều là ngươi tự miên man suy nghĩ.”
Nói tới nói lui, cũng không có
người chứng thực a! Nếu làm không tốt, búp bê vẫn là sẽ biến thành
người, trong lòng nàng nghĩ như vậy, miệng lại nói: “Ta hiểu được…… Ta
sẽ không sợ hãi.”
Nam nhân phía sau chậm rãi buông nàng ra, đi đến trước mặt nàng.
Nàng không nghĩ nhìn hắn, ánh mắt né tránh nhìn sang một bên.
Thời điểm này, nàng liền cảm thấy sư phụ cao như vậy làm chi a? Làm nàng cảm giác cực kỳ áp bách.
Sách trong tay giật giật, nàng thấy sư phụ muốn lấy lại nó, vội vàng giấu ở phía sau, nói:
“Để lại cho ta tốt lắm, ta lại
nhìn kỹ xem, lại nhìn kỹ xem!” Bên trong có chút chữ lạ toàn xem không
hiểu, vạn nhất lầm cũng không tốt, muốn nghiên cứu.
Trưởng Tôn Lệ nhìn nàng. Thật lâu sau, hắn nhẹ nhàng xoa hai má nàng, thở dài:
“Ngươi thật không sợ sao?”
Nàng lắc đầu. “Không sợ.” Nói được phi thường trảm đinh chặt sắt.
“Có dám theo ta ngủ một đêm hay không?”
Nàng nuốt nước miếng, vừa nghe lời này bị nghẹn đến ho vài tiếng.
“Sư, sư, sư……” Này nhảy lớp quá nhanh đi? Sư phụ cứng ngắc như vậy!
Trưởng Tôn Lệ tất nhiên là hiểu
được nàng hiểu lầm, cũng không sửa chữa nàng. Lôi kéo tay nàng, sờ soạng đi vào trong nhà gỗ nhỏ, nàng thuận theo, này làm khóe miệng hắn hơi
hơi giơ lên. Cũng chỉ có những thời điểm như thế này, nàng mới tỏ ra
thẹn thùng giống nữ tử Thiên triều.
“Sư phụ, này phật môn tịnh, đây
là không phải nên……” Mặt nàng hồng tiếp tục ho, trong khoảng thời gian
ngắn không cảm giác được bóng tối trong phòng có chút chật chội.
“Ngươi nghĩ đi đâu vậy?”
“Còn có thể nghĩ đi đâu? Mới
trước đây sư phụ làm cho ta ngủ giường, chính mình an vị ở bên giường,
sau lại rõ ràng làm them giường nhỏ cho ta, người bảo thủ như vậy lại
nói ra ……” Nàng không nghĩ oai cũng khó a!
Cho dù sư phụ muốn nàng, nàng
lần tới về nhà phải cường bạo lại. Nếu không phải muốn nàng…… Nàng lại
khụ một chút, kiên trì nhất định phải học được công phu điểm huyệt mới
có lời. (đoạn này k hiểu lắm ‘__’)
Dưới chân đá đến cái gì đó, nàng cảm thấy khác thường. Cảm giác này có điểm giống……
“Cần Chi, chuẩn bị tốt sao?”
“Di……” Nàng cảm giác được sư phụ khẽ vuốt lòng bàn tay của nàng. Nàng sửng sốt, trực giác nâng mắt nhìn
về phía đôi mắt lóe lên dưới ánh trăng kia.
Trong đôi mắt đó không hề có
tình dục, chỉ có ấm áp cùng với cảm xúc thương tiếc tràn ra. Không thích hợp! Nàng đang muốn chạy như điên ra khỏi nhà gỗ, nào biết hắn cuốn lấy eo nhỏ của nàng, nhẹ giọng nói:
“Cần Chi, đừng quá khẩn trương, ta luôn luôn ở đây…… Ta vẫn cùng ngươi……”
“Đợi chút……” Ngoài miệng nhẹ
nhàng bị hôn xuống, nàng tim đập một chút, cũng liền như vậy một chút.
Căn bản vô tâm đi cảm nhận tư vị được hôn này, nàng bắt đầu đổ mồ hôi,
âm thầm mắng Trưởng Tôn Lệ, cũng chỉ có thời điểm này mới lấy sắc dụ
nàng đi.
Tiếp theo, sư phụ kéo tay nàng quàng lên sau lưng, làm cho nàng hoàn toàn ngã vào trước ngực hắn.
Nàng bắt đầu phát run.
Phi gian tức đạo! Phi gian tức
đạo! (k phải gian trá tức là đạo tặc, đại khái là k phải chuyện này cũng là chuyện kia, mà chuyện nào cũng xấu. Càng giải thích càng khó hiểu
=]])
“Cần Chi,” Hắn ở bên tai nàng,
cẩn thận, không dám dùng thanh âm quá lớn nói lên chuyện nàng đang lo
sợ. “Hiện tại trong gian nhà này, đều là búp bê.”
Thần kinh nàng giật lên một cái, nhảy vào trong lòng sư phụ, thét chói tai :
“A — sư phụ cứu ta!”
Tiếng kêu thảm thiết nhất thời gián đoạn.
Làm kiểu này cũng có chút cực đoan, tội nghiệp bạn BH a. Cầu nguyện cho bạn =]].
Thiên đường cùng địa ngục luôn cách nhau rất gần.
Nàng nhớ rõ, có sách của quốc
gia nào đó viết như vậy. Lí đại nhân ở phiên thư phòng chiếu theo ngôn
từ của người ở Thiên triều, vì thế đổi thành: Người sau khi chết, lên
trời hay xuống hoàng tuyền là dựa vào phúc đức của người đó mà định.
Lúc ấy, nàng xem xong, trầm mặc
thật lâu. Lí đại nhân già đi, luôn cho rằng Thiên triều là quốc gia vĩ
đại nhất thế gian, hết thảy những văn tự đều chiếu theo cách dùng ở
Thiên triều mà dịch, không cần để ý có hợp hay không.
Thiên đường cùng địa ngục a……
Nàng rưng rưng, ngón tay phát run xoa miệng sưng đỏ, nội tâm tràn ngập không cam lòng!
Một chút mỹ cảm đều không có!
Hoàn toàn phá hư ảo tưởng của nàng!
Làm gì có người sau khi dọa nàng, lại lo nàng bị làm sợ, cho nên hôn nàng, để nàng dời đi tâm tư.
Này có thiên lý sao? Từ sau khi
mười hai tuổi, sư phụ lại không hôn qua nàng, hiện tại được, hôn là hôn, nàng cảm giác gì cũng đều không có!
Thậm chí, lần này cũng giống như năm mười hai tuổi, nàng hoàn toàn nhìn không thấy biểu tình của sư phụ!
Nàng hận a!
Nàng căm giận nghĩ muốn quay ra
ngoài, mới nghiêng người, bỗng dưng cứng đờ, chậm rãi nằm yên lại. Trong bóng tối nàng nhìn không rõ, cảm thấy có vô số ánh mắt của hình nhân
đang nhìn chằm chằm nàng.
Tay nàng ở trên giường sờ soạng, đụng đến tay Trưởng Tôn Lệ, cố ý dùng sức nắm.
Di, không phản kháng?
Nàng thực tủy biết vị, chậm rãi tiến vào giường trong, nâng đầu gác lên bả vai sư phụ.
Di, sư phụ thế nhưng không đẩy nàng ra?
Nàng nuốt nuốt nước miếng, đột
nhiên kéo chăn chính mình ra, tiến vào trong chăn sư phụ, đang muốn đắc ý cười ra tiếng, đột nhiên phát hiện, Trưởng Tôn Lệ đã đem chăn của hắn
toàn bộ tặng cho nàng.
Nàng thầm hừ một tiếng, không thèm hé răng nằm xuống.
Ánh mắt nàng lại dời ra phía
ngoài, run sợ một cái, lại vội vàng dời trờ về. Nàng chính là không thể
cùng những hình nhân này cùng giường, rất rõ ràng là ngày đó Thái Hậu cố ý dọa nàng, nàng đến giờ vẫn còn choáng váng……
Nàng thở dài một tiếng:
“Sư phụ, ta cũng thật vô dụng,
đúng không? Rõ ràng thuở nhỏ chính là một tiểu bá vương, nhưng không
cách nào vượt qua nhược điểm chính mình.”
Nàng đợi, lại đợi không được
Trưởng Tôn Lệ trả lời, nghĩ đến hắn quyết tâm. Nàng thầm mắng một tiếng, đơn giản xoay mặt ra ngoài giường.
Nàng lại là run lên. Thật sự
không phải ảo giác a, rõ ràng nhà gỗ tối như mực, nàng lại cảm thấy rất
nhiều ánh mắt lòe lòe tỏa sáng đang nhìn chính mình a! Các ngươi xem
diễn a!
Nàng vuốt quyển sách đặt trong
lòng, tự nói với mình, những hình nhân này không nhìn chằ chằm vào nàng, không nhìn chằm chằm vào nàng.
Phía sau có người đem nàng kéo vào trong lòng.
Mắt phượng nàng đỏ một vòng.
“Sư phụ luôn là lý trí nhiều hơn cảm xúc, chuyện ta không muốn đối mặt, ngươi lại bức ta phải đối mặt!”
“…… Đúng vậy, tâm ý của ngươi
vài năm nay cũng không thay đổi, thực tại làm ta nhả ra khí.” Thanh âm,
như Thanh Phong, phất quá thân thủ không thấy năm ngón tay trong phòng.
Nàng chớp chớp đôi mắt ươn ướt, thầm nói:
“Cũng không biết sư phụ có thay lòng đổi dạ hay không.”
“Ta có sao?” Thanh âm mang điểm ấm áp, còn có điểm nghi hoặc.
Nàng nhịn không được nở nụ cười. “Lại nói tiếp, sư phụ cũng rất xui xẻo. Hoàng đế lão nhân lớn tuổi mới
có hoàng tử, thật vất vả đến phiên ngươi muốn dẫn ta hồi đất phong, hắn
lại chết, ai, sư phụ hôn sự biến đổi bất ngờ, cũng không nên tiếp tục
làm vướng bận mới tốt.” Nàng ở trong chăn vươn ngón út, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay thon dài hắn đặt trên chăn.
“Ta tự nhiên sẽ không để nó làm vướng bận.” Trưởng Tôn Lệ đáp.
Hắn không, hôn sự hứa với nàng
kia cũng sẽ không, sư nương này có thể làm. Nàng từ mười tuổi đợi đến
mười hai tuổi, không nghĩ tới không trở thành sư nương mà đổi thành làm
tiểu quốc cữu, vốn tưởng rằng rất nhanh có thể cùng sư phụ hồi đất
phong, không ngờ hoàng đế lão nhân lại chết đi.
Nàng tuyệt không thích lão nhân
kia, nhưng cũng biết nói Thiên triều không thể một ngày vô chủ, tiểu
hoàng đế mới mấy tuổi, sao có thể xử lí việc triều chính, cho nên, nàng
nguyện ý chờ cùng sư phụ, đợi cho tiểu hoàng đế lớn lên, bọn họ liền
cùng nhau tiêu dao đi.
Nàng lại thở dài:
“Ta nghe Triệu Tử Minh nói, kỳ thật lòng người là thực dễ dàng thay đổi. Tâm như sư phụ, xem như đáng quý đi.”
Lại là Triệu Tử Minh? Trưởng Tôn Lệ đem kén tằm* kéo lại gần, ngửi được trên người nàng hương thơm thản
nhiên lạnh lùng. (ý là bạn BH đang úm trong chăn thành cái kén tằm í)
Trên người nàng, luôn có mùi này, từ nhỏ đến lớn chính là như thế, hơn nữa ban đêm hương vị càng rõ ràng.
Cố tình nàng khi thiếu niên vào
ban đêm lại hay xông vào tẩm lâu của hắn giống một dã bá bương bá trụ
giường của hắn, làm cho hắn vừa đau đầu lại bất đắc dĩ.
“Sư phụ, ngươi nói Triệu Tử Minh sẽ thú (thú: lấy) mấy phòng thê thiếp đây?”
Hắn mày kiếm khẽ nâng. “Hắn thú mấy phòng liên quan gì đến ngươi?”
“Ta thực quan tâm a……” Bàng Hà
ngữ khí một chút, bỗng nhiên cảm thấy có chút không thích hợp. Kén tằm
của nàng giống như bị bóc ra, có người vói tay vào hoàn trụ thắt lưng
của nàng. “…… Phi thường phi thường quan tâm!” Nàng thử một chút, phát
hiện mặt sau của chính mình hoàn toàn bị kéo vào trong lòng người nọ.
“…… Sư phụ, ta có thể mặt đối mặt, cùng ngươi nói, chuyện của Triệu Tử
Minh hay không?”
“…… Triệu Tử Minh làm sao vậy?”
Thành công!
Nàng ho nhẹ một tiếng, thực tự
nhiên xoay người, cùng hắn mặt đối mặt. Tuy rằng sư phụ có điểm cao,
nhưng khi nằm ở trên giường tuyệt đối không có phân biệt chiều cào. Nàng nhìn không thấy khuôn mặt sư phụ, nhưng là biết hắn đang ngưng thần
lắng nghe.
“Sư phụ, ta đang nghiên cứu khác biệt giữa Triệu Tử Minh và người……” Nàng nuốt nuốt nước miếng, đột
nhiên ngửa đầu, hôn lên…… Là cái mũi! Đáng giận! Rõ ràng muốn nhắm ngay
miệng.
“Cần Chi!” Khuôn mặt có chút khác thường, ngữ khí nghiêm khắc: “Cần Chi!”
“Sư phụ ngươi lại điểm huyệt ta!”
Trưởng Tôn Lệ đem tay đang tiến
vào trong áo hắn lôi ra, lại đem chân dài đang ở trên lưng hắn kéo trở
về. Hắn cắn răng nói: “Nơi này là phật môn thanh tịnh, ngươi nghĩ cái
gì!”
“Nếu là phật môn thanh tịnh, sư phụ tại sao cùng ta ngủ một giường?” Nàng bất hảo nói.
“Ngươi là muốn ta rời đi sao?”
“Không muốn không muốn! Là ta
sai lầm rồi, là ta sai lầm rồi!” Nàng vội vàng nói: “Sư phụ, là ta không đúng…… Ta không dám, thật sự không dám…… Ta chỉ là muốn…… muốn…… thân
cận sư phụ một chút……” Ngữ khí có điểm ủy khuất. “Con người lớn lên, làm cái gì cũng đều bị giới hạn. Giờ sư phụ luôn sẽ ôm ta, trưởng thành,
thời điểm ngươi nhìn thẳng vào ta cũng là hữu hạn, ta hiểu được sư phụ
trong lòng có ta, nhưng tổng cảm thấy sư phụ quá mức khắc chế chính
mình.”
Trưởng Tôn Lệ nửa ngồi dậy, thấy nàng trông mong nhìn hắn, dường như sợ hắn chạy đi.
Hắn thở dài: “Ta không khắc chế, ngươi bây giờ còn có thể làm một thân tiểu quốc cữu bình yên vô sự sao? Còn không để người nhìn ra ngươi là thân nữ nhi sao?” Chần chờ một
chút, xoa hai má của nàng. “Ngươi nói ta là vì sao lựa chọn nơi phật môn này chứ?”
Nàng sửng sốt, bỗng dưng hiểu
được ý tứ của hắn. Nếu không ở phật môn, sư phụ sẽ khắc chế không được
sao? Nàng sóng mắt lưu chuyển, lẩm bẩm nói:
“Nơi này, ta cũng không cảm thấy nhiều thanh tịnh…… Sư phụ ngươi có thể giải huyệt đi? Ta không loạn nữa là được.”
Trưởng Tôn Lệ làm như không có
nghe thấy lời nàng, vẫn nằm yên trên giường, nhưng là không cứng rắn
muốn kéo nàng đi đối mặt những hình nhân khác.
Nàng thẳng tắp nhìn thân ảnh mơ hồ kia, vừa giận vừa tức lại có điểm…… đau lòng sư phụ nàng.
“Cần Chi, ngươi nói, chúng ta giống nằm trong mộ thất không?”
Bàng Hà run lên. “Sư phụ, ngươi
đang nói chuyện cười a……” Sẽ có ngày, nàng tuyệt đối là muốn báo thù!
Chỉnh nàng như vậy, hắn vừa nói, nàng lại thật sự cảm thấy hai người bọn họ nằm ở trong quan tài, bên ngoài đều là búp bê ở cùng.
“Ngươi thực sợ hãi?”
“Sợ…… Sợ cực kỳ.” Đến thanh âm cũng run run, nước mắt sắp trào ra đến.
“Ta đang ở bên cạnh ngươi, ngươi còn sợ cái gì?”
Nàng sợ a!
“Cần Chi, ngươi cẩn thận ngẫm lại, ngươi là thật đang sợ búp bê sao?”
Nàng trầm mặc.
Thật lâu sau, nàng mới nhẹ giọng nói:
“Mới trước đây ta nằm ở trên
giường suy nghĩ, vì sao mọi người đều khỏe mạnh, ta lại không được như
vậy, ta sợ ánh mắt nhắm lại một cái, liền nhìn không thấy cha mẹ cùng sư phụ, cho dù là ta hiện tại thân mình tốt hơn rất nhiều, cái loại quan
niệm không chừng ngày mai sẽ ra đi này đã muốn không thể nhổ…… Sư phụ,
ta không phải sợ chết, ta là sợ thế giới sau khi chết, ngay cả Hoàng
Thượng chết cũng có người chôn cùng để có thêm can đảm, huống chi là ta
đâu? Vạn nhất, nơi đó chỉ có một mình ta thì sao? Vạn nhất, ở nơi đó ta
ngay cả năng lực tưởng niệm các ngươi cũng không có thì sao? Trong sách
luôn nói, người chết đi, thống khổ luôn là người còn sống, nhưng là sao
không ai nghĩ tới cảm giác của kẻ chết đi chứ? Người nọ cũng là thực sợ
hãi, thực sợ hãi a……” Búp bê luôn đi cùng với tử vong, nàng đương nhiên
vừa thấy sẽ sợ hãi.
Trưởng Tôn Lệ đem nàng kéo vào trong lòng, vén tóc đen thật dài của nàng lên.
“Sư phụ không sợ sao?” Nàng hồng hốc mắt, thấp giọng hỏi.
Trưởng Tôn Lệ ôn nhu nói:
“Ta đương nhiên cũng là sẽ sợ.”
Nàng ngẩn người. “Sư phụ cũng sợ?” Một chút cũng không giống.
“Ta trước kia cũng không nói với ngươi, ngươi chung quy nhỏ hơn ta mấy tuổi, nếu có ngày ta bất hạnh sớm ra đi, không cần một nhóm người cùng tuẫn táng, ngươi hảo hảo còn sống, để vài hình nhân theo giúp ta là được.”
Này cũng kêu sợ? Nàng vẻ mặt nghi hoặc.
“Trong sách không phải đều viết
sao? Búp bê là tưởng niệm của người còn sống hóa thành, những búp bê nơi đó, tất có tưởng niệm của ngươi đối với ta, có cái này là đủ.” Hắn bắn
cái mũi của nàng, cười nói: “Ta coi như nó là mối liên hệ giữa chúng ta, ngươi tưởng niệm ta sâu đậm, hình nhân đó đối với ta còn thật trọng
yếu. Cần Chi, năm đó ngươi không phải ở trong mộ lão Thái Phó thẩ rất
nhiều hình nhân sao? Những hình nhân đó không mang theo tưởng niệm của
ngươi sao?”
“…… Đó là ta muốn làm lão cha sợ, ai bảo hắn luôn làm ta sợ. Những hình nhân đó, giờ phút này căn bản không dùng được.”
Trưởng Tôn Lệ lau đi nước mắt của nàng, ôn nhu như trước cười nói:
“Vậy, về sau ta đến nói cho
ngươi rốt cuộc có dùng hay không, ngươi không cần sợ hãi, đến lúc đó, ta chờ ngươi đi, đỡ cho ngươi luôn miên man suy nghĩ.”
“…… Sư phụ, ngươi giải huyệt cho ta đi.”
Hắn khẽ mỉm cười.
“Ta chảy nước mũi…… không thể lau……” (eo =.=”)
Hắn dấu không được ý cười ở khóe miệng, giúp nàng lau nước mắt nước mũi, nhưng vẫn là không có y định
thay nàng giải huyệt. Hắn nếu không cẩn thận, động phòng của hai người
thật có thể phát sinh tại phật môn.
Nhìn xem những năm gần đây, chỉ
biết năng lực khắc chế của hắn tuyệt đối không kém, nhưng nếu tiểu bá
vương này nghĩ muốn cứng rắn thượng cung, hắn không chắc có thể kháng cự được.
“Sư phụ……” Nàng nước mắt lưng tròng, phi thường đáng thương nhìn hắn.
Hắn ho nhẹ một tiếng, ánh mắt
nhìn sang một bên, biết nàng hoàn toàn thấy không rõ vẻ mặt của hắn. Nha đầu kia…… Biết rõ nàng dung mạo tuyệt lệ, nếu là nam tính trẻ con như
bình thường cũng không sao, dạng điềm đạm đáng yêu này lúc trước cũng
không thường thấy, cố tình nha đầu kia càng lớn càng đối hắn xuất ra
tuyệt chiêu nữ hài tử.
“Sư phụ…… Không nhúc nhích, thực khó chịu đâu.” Tiếp tục dùng mắt to nhìn sư phụ.
“Ngươi là muốn giải huyệt ngủ với búp bê bên ngoài, hay là cứ nằm như vậy?” Hắn thanh âm cố giữ vững bình tĩnh nói.
Nàng nhếch miệng. “Kia…… không giả huyệt, sư phụ lại ôm chặt một chút, ta thích nghe tiếng tim đập của ngươi.”
Phạm vi an toàn, có thể nhận.
Chỉ cần nha đầu kia không loạn, hết thảy đều thuộc phạm vi an toàn, còn
nữa, hắn làm sao không nghĩ tới –
Hắn gắt gao ôm lấy nàng, làm cho nàng chôn trong long hắn.
Mùi hương thân thể mềm mại ngay
tại trong lòng, làm hắn tâm động, làm hắn tưởng một ngụm ăn nàng, làm
cho nàng thật sự trở thành người của hắn, liền không bao giờ nghĩ đến
nam nhân khác nữa.
Hắn che lỗ tai của nàng, khàn khàn nói:
“Bàng Hà, ngươi nếu là yêu
thượng những người khác, ta cũng không thả ngươi đi!” Dục vọng độc chiếm muốn phát tiết nhưng không cách nào tìm được cách thoát ra, không muốn
làm cho tiểu đồ đệ từ nhỏ kính hắn thương hắn biết một mặt này của hắn.
Mỗi người đều nói hắn tính nết ôn hòa khoan dung, kỳ thật sinh ở hoàng gia, nào có ai không có loại tâm lý bá đạo này?
Hắn cũng có nhược điểm, mà nhược điểm này đúng là Bàng Hà, đúng là Bàng Hà hắn nhìn từ nhỏ đến lớn, tiên hoàng chính lợi dụng điểm ấy. Mỗi khi hắn thấy tiểu Hoàng Thượng, sẽ
nhớ tới tiên hoàng, kia làm hắn không thể hòa nhã.
Hắn đối ngôi vị hoàng đế, đối
tranh quyền không có hứng thú, hắn nguyện vì tiểu hoàng đế phụ chính,
không nhắc tới chuyện hắn đối tiên hoàng có hận ý. Nhưng mà ai cũng có
giới hạn, hắn đã muốn liên tục nhẫn nhịn, nếu mật chiếu thật có vấn đề,
hắn sẽ không nhịn nữa.
“Sư phụ……”
Hắn hơi buông lỏng tay.
“……” Nàng không ngẩng đầu, nói:
“Nếu có một ngày…… ta đi sớm hơn ngươi, mời ngươi, cũng cần phải, đem
tưởng niệm của ngươi nhắn đến ta……”
Thân hình mềm mại ở trong lòng hắn run nhè nhẹ, hắn hiểu được ngụ ý của nàng.
Ở trong mộ thất của nàng, làm ra búp bê, dắt âm dương hai giới tưởng niệm.
Nàng nguyện ý thử tin tưởng có
một thế giới tràn ngập tưởng niệm như vậy sau khi chết. Chỉ cần chịu tin tưởng, chẳng sợ chính là một khi bắt đầu, sẽ luôn phải sợ hãi đến vô
tận.
Trưởng Tôn Lệ nhẹ nhàng xoa lưng của nàng. Thật lâu sau, hắn đáp ứng một tiếng:
“Hảo.”
Buồn ngủ quá, thôi ngày mai bù …