Hạo Ngọc Chân Tiên

Chương 29: Chương 29: Dê sói hoán vị




Edit: V-hy

***

Hai ngày sau, cuối cùng linh chu cũng đã đến đảo Vân Tuyền.

Trong khoảng thời gian đi qua nhiều hòn đảo, Trần Bình vẫn chưa xuống thuyền lần nữa, mà chỉ là ở trong phòng tu luyện công pháp.

Mà ba tu sĩ từ đảo Bạch Diệp lên thuyền cũng không có bất kỳ trao đổi nào.

“Đã đến đảo Vân Tuyền rồi, phiền các vị trong vòng một khắc rời khỏi linh chu!”

Thanh âm của Trần Tân Đồng lại vang lên lần nữa.

Sau đó, tu sĩ đầy một khoang nối tiếp đi lên đảo.

Trần Bình chậm rãi đi sau cùng cũng lên bờ.

Đang vào đầu xuân, đảo Vân Tuyền vạn mộc thổ thúy, cỏ non nảy mầm, sinh cơ dạt dào.

Thần thức nhận thấy ba cái “đuôi” theo sát phía sau, khóe miệng của Trần Bình mím lại, né tránh đám người, phóng nhanh về phía một con đường núi ít người qua lại.

“Cửu ca, tiểu tử này đi đâu? Bên kia không phải là lộ tuyến đi linh tuyền, không phải là phát hiện chúng ta chứ?”

Trong ba người Tiết Ôn phái tới, một tu sĩ có mũi ưng câu, mặt vàng như đất mở miệng nói.

“Thập Nhất ca, ngươi sợ cái gì vậy! Một tán tu Luyện Khí tầng sáu mà thôi, còn có thể lật trời hay sao?”

Người tiếp lời là người nhỏ tuổi nhất, nhưng khuôn mặt nhăn nheo, lông mày bên trái có nốt ruồi đen như hạt đậu.

Tiết Cửu híp hai mắt lại, không xác định nói: “Thập Tam, suy đoán của Thập Nhất ca ngươi không phải là không có khả năng. Mọi người hãy cẩn thận, đừng để lật thuyền trong mương.”

“Cửu ca, hắn sao lại đột nhiên tăng tốc!”

Nhìn thấy bóng người phía trước sáng lên một luồng hồng quang, tiếp đó chợt lóe rồi biến mất trong rừng núi, Tiết Thập Tam khẩn trương nói.

“Khẳng định đã sử dụng bảo vật gia trì thân pháp, hắc hắc, cũng may ông chủ đã sớm có dự liệu.”

Tiết Cửu lạnh lùng cười, lấy ra một con kiến bay màu đen từ trong ngực, nói: “Có nó ở đây, tiểu tử kia chạy không thoát!”

“Oong”

Kiến bay màu đen quay tại chỗ vài vòng, sau đó đập cánh bay về phía con đường mòn.

“Đuổi theo!”

Tiết Cửu hô lên, làm ngựa đi đầu lướt tới.

Đuổi theo khoảng một nén hương, con kiến bay màu đen cuối cùng dừng lại trước một khu rừng tối tăm.

Toàn bộ hình dạng lối vào rừng rậm trước mắt giống như một cái miệng lớn của chậu máu nằm ngang nằm trên mặt đất, bốn phía âm phong trận trận, hàn khí rất nặng.

“Oong!”

Con kiến bay giương cánh lơ lửng đột nhiên kêu lên thê lương một tiếng, cánh chợt khép lại đâm thẳng xuống mặt đất.

Ba người Tiết Cửu gót chân sau vừa tới đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, dưới hoảng sợ lập tức bày ra trận hình, dựa lưng vào nhau làm góc hỗ trợ lẫn nhau.

Ba người bọn họ cùng nhau tu luyện từ nhỏ, trải qua nhiều lần chiến đấu, cơ hồ có thể làm được tâm ý tương thông.

Hơn nữa còn có môn đao pháp hợp kích Xích phẩm thượng giai, Tiết Cửu tự nhận đụng phải tu sĩ Luyện Khí tầng chín cũng có thể đấu một trận.

Trong lòng quyết tâm, Tiết Cửu liếm liếm môi, nhấc cổ họng quát: “Tiểu tử, ta biết ngươi đang ở phụ cận, đừng nghĩ giở trò, chỉ cần ngươi giao ra hết tài vật trên người, lão Cửu ta có thể tha cho ngươi một mạng!”

“Phải không?”

Một giọng nói xa xăm u ám vang lên, sau khi rót vào pháp lực liên miên không dứt, quanh quẩn ở bên ngoài khu núi rừng hẻo lánh này, có vẻ đặc biệt âm trầm đáng sợ.

“Phốc!”

Người còn chưa tới, đám người Tiết Cửu lại phảng phất như bị một bàn tay to vô hình hung hăng đè lại, không thể động đậy.

Ngay sau đó, tựa như có vạn cân đá khổng lồ đè tới, xương đầu gối lập tức vỡ ra, từng người quỳ một nửa xuống đất, máu tươi xen lẫn từng ngụm thịt vụn phun ra.

“Tu sĩ Trúc Cơ!”

Sắc mặt ba người Tiết Cửu cuồng biến, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng vô tận.

Loại trình độ thần thức áp chế này, cũng chỉ có tu sĩ Trúc Cơ mới có thể làm được.

Tiểu tử này nhất định là một tiền bối Trúc Cơ phản lão hoàn đồng ngụy trang!

Tiết Cửu càng nghĩ càng lạnh lòng, mà không biết Trần Bình cũng không dễ chịu lắm.

“Quả nhiên, sau khi đoạt linh, thần thức của ta vượt xa Luyện Khí đỉnh phong, nhưng vẫn không bằng tu sĩ Trúc Cơ chân chính như trước, trong thời gian ngắn, nhiều nhất chỉ có thể sử dụng loại công kích thần thức này một lần.”

Trần Bình ẩn thân trên một cây đại thụ, sắc mặt có vài phần tái nhợt.

Phương pháp công kích thần thức vừa rồi của hắn gọi là “Bách Oanh Ngưng Thực Thuật“.

Chính là một môn bí thuật tu luyện thần hồn kiếp trước.

Nói là bí thuật, kỳ thật nghiêm khắc phân chia, chỉ có thể tính là một loại kỹ xảo vận dụng tinh diệu.

Ở Đại Thiên thế giới, các loại công pháp vô số vô tận, nhưng liên quan đến thần hồn, thần thức, lại là rất ít ỏi.

Mỗi một môn công pháp thần hồn, đều là bí thuật trấn tông của Kim Đan, thậm chí Nguyên Anh tông môn.

Cho tới bây giờ chỉ có tu sĩ đỉnh cấp tầng cao nhất mới có thể truyền thụ.

Cho dù môn kỹ xảo mà Trần Bình nắm giữ cũng có giá trị cực kỳ, là bảo vật mà tu sĩ Nguyên Đan bình thường tha thiết ước mơ.

Bách Đoán Ngưng Thực Thuật, có thể trong nháy mắt chuyển hóa thần hồn sinh ra thần thức lực thành thực chất, lực lượng cũng tăng phúc vạn cân, lấy thế thái sơn áp đỉnh trực tiếp công kích thân thể địch nhân.

Ngưỡng cửa để sử dụng kỹ thuật này cũng rất cao.

Phải yêu cầu thần thức của bản thân gấp đôi đối phương.

Nếu không, không nói không có hiệu quả, còn có thể tiêu hao hơn phân nửa lực lượng thần hồn, sau đó lâm vào trạng thái suy yếu.

Trần Bình toàn lực thi triển thần thức tới hai trăm trượng, vượt xa tu sĩ Luyện Khí tầng bảy tầm thường, cho nên mới có thể một kích trọng thương ba người.

“Thợ săn biến thành con mồi, mọi người cảm thấy thế nào?”

Trần Bình nhảy lên, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, bễ nghễ nhìn lướt qua ba người mới chậm rãi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.