Edit: V-hy
***
Giới tu luyện Hạo Ngọc Hải lấy hải vực làm chủ.
Tu sĩ Luyện Khí muốn đằng không phi hành vượt biển, trên cơ bản là vô căn cứ.
Hơn nữa, cho dù là cao nhân cảnh giới Trúc Cơ, Nguyên Đan cũng rất ít khi ngự không bay với cự ly xa.
Dù sao, bay đường dài đòi hỏi rất nhiều linh lực.
Vì thế, Hạo Ngọc Hải sinh ra rất nhiều thủ đoạn thần thông vượt biển.
Ví dụ như dị bảo “Độn Hải Châu”, “Tị Thủy Châu”; phù lục “Phân Thủy Phù”, “Chí Thuần Hóa Lộ Phù”; linh chu linh thuyền nhẹ nhàng, linh hạm cỡ lớn. Thậm chí Hải Linh chi thành mà thế lực Kim Đan, Nguyên Anh chế tạo còn có thể dung nạp mấy vạn tu sĩ vượt qua mấy trăm vạn dặm.
Thành Hải Xương liền có hơn mười linh chu linh thuyền, bất quá đẳng cấp thấp, phần lớn chỉ có thể đi thuyền ở vùng biển mấy vạn dặm phụ cận.
Dựa vào linh chu linh thuyền chở tu sĩ này thông với các thế lực khác, “Tri hành đường” Trần gia hàng năm kiếm được linh thạch cho gia tộc ước chừng chiếm hơn một nửa tổng lợi nhuận.
Điều đáng nói là, đi thuyền trong vùng biển quần đảo Nguyệt Yến được coi là an toàn hơn.
Bởi vì một nguyên nhân nào đó cực kỳ bí mật, gần vạn năm qua “Hải tộc” - chủng tộc cường đại nhất Hạo Ngọc Hải không hề có vươn xúc tu tới quần đảo Nguyên Yến.
Và một chủng tộc đỉnh cao khác, “Yêu tộc”, chi nhánh vô số, không biết bao nhiêu.
Tộc quần Yêu tộc phân tán ở mỗi một góc của Hạo Ngọc Hải.
Thực lực tổng thể có thể chống lại Hải tộc, nhưng phân tán thế lực rải rác, không lộ vẻ khí thế ngút trời.
Giống như vùng quần đảo Nguyên Yến này, nhân tộc hoàn toàn có thể ngang vai ngang vế với Yêu tộc, thậm chí thực lực của cái sau còn hơi yếu.
Cho nên, nhân tộc ở quần đảo Nguyên Yến, đặc biệt là tu sĩ đê giai có hoàn cảnh sinh tồn tốt hơn nhiều so với các hải vực khác.
Mà hải vực thuộc đảo Hải Xương chính là vùng ven thuộc quyền quản hạt của tông môn Kim Đan “Lãm Nguyệt Tông”, yêu thú cao giai trong phạm vi đã sớm bị dọn dẹp.
Yêu thú nhất giai, nhị giai còn sót lại ngẫu nhiên chạy ra, cũng căn bản không cách nào lay động địa vị nhân tộc.
Ngẫu nhiên có thú triều bộc phát, nhiều nhất chỉ tổn thất một nhóm tu sĩ cấp thấp như Luyện Khí, Trúc Cơ Cảnh mà thôi.
Địa bàn do Mạnh gia thống trị cách đảo Hải Xương khoảng 1.500 dặm, ngược lại không thể nói là vô cùng nguy hiểm.
Trừ phi thời vận không tốt, gặp phải yêu thú nhị giai hoặc là tu sĩ Trúc Cơ ôm địch ý.
Tu sĩ tu hành, không bao giờ có chuyện mọi việc đều suôn sẻ.
Thường xuyên hơn là nguy cơ lớn thường mang lại phần thưởng lớn.
Còn nữa, để chiếm đủ tài nguyên tu luyện, khu vực nguy hiểm thì tính là cái gì.
Nếu kế hoạch đã được thiết lập, Trần Bình lập tức xuất quan.
Trước khi đi gọi Tiết Vân tới, phân phó nói: “Lần này ta ra ngoài, dài thì nửa năm, ngắn thì ba tháng, tục vụ Lam Điền trấn giao cho ngươi xử lý.”
“Vân nhi tuân mệnh.”
Tiết Vân chỉ cần gật đầu đáp ứng, tâm tư nàng thông minh lanh lợi, không nên hỏi tuyệt đối sẽ không nhiều lời.
Trần Bình “ân” một tiếng, tu sĩ ở trên trấn Lam Điền rất ít, lại cách thành Hải Xương mấy chục dặm, ngày thường cơ bản không có sự vụ khó giải quyết, giao cho Tiết Vân cũng không quan trọng.
Cho dù gia tộc phát hiện hắn tự tiện rời khỏi chức vụ, nhiều nhất là trừ đi bổng lộc năm đó mà thôi, không đau không ngứa.
“Trước khi ta trở lại, hy vọng ngươi đã đột phá đến Luyện Khí tầng bốn.”
Trần Bình nhàn nhạt liếc nàng một cái, trong lời nói mang theo một tia ý tứ cảnh cáo.
Tiết Vân nghiêm nghị, vội vàng nói: “Bình Lang yên tâm, Vân nhi nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện.”
“Tốt nhất là như vậy!”
Trần Bình không nói nhiều nữa, từ tiền đặt cọc của Trần Thu Đông lấy ra ba trăm linh thạch giao cho Tiết Vân, nói: “Đan dược không cần tiết kiệm, nếu thường xuyên dùng đan dược một đạo văn, sau đó lại bài trừ đan độc thì đều phải hao phí cái giá không nhỏ.”
Đan dược bất luận ngưng luyện như thế nào, ít nhiều đều sẽ có tạp chất lưu lại.
Mà tạp chất thẩm thấu trong đan dược, tu sĩ lại không cách nào hấp thu, dần dà, sẽ hình thành đan độc.
Đan độc lâu không xử lý thì sẽ ảnh hưởng đến tốc độ vận công của tu sĩ, thậm chí đề cao bình cảnh, đột phá khó khăn.
Cho nên, sử dụng đan dược không hạn chế chính là đại kỵ trong tu luyện.
Một đạo văn, hai đạo văn đan dược ẩn chứa rất nhiều đan độc, tu sĩ phục thường phải hao phí lượng lớn tinh lực trừ đan độc.
So sánh mà nói, đan dược ba đạo văn trở lên thuộc về phạm trù chất lượng cao, đan độc kèm theo rất ít, hiển nhiên giá cả cao hơn mấy bậc.
Tu sĩ hạ phẩm linh căn, nếu như trường kỳ dùng đan dược phẩm lượng thấp, muốn tu luyện đến Luyện Khí đỉnh phong trước sáu mươi tuổi quả thực khó như lên trời.
Trần Bình đã đáp ứng giúp nàng tu luyện, sẽ không nói mà không giữ lời.
Huống hồ chờ nữ nhân này Trúc Cơ, liền có thể trả lại gấp mười lần trăm lần cho hắn.
Thành Hải Xương, trong một hội trường nghị sự vàng son lộng lẫy.
Dưới sự chứng kiến của Chấp sự Tri hành đường Trần Kính Tùng, Trần Bình và Trần Thu Đông giao nộp cửa hàng của Tân Nguyệt cốc, để lại khế ước cửa hàng khắc khí tức pháp lực của hai người ở Tri Hành Đường bảo tồn.
Từ hôm nay trở đi, cửa hàng do tổ tiên Trúc Cơ truyền xuống không còn liên quan đến Trần Bình nữa.
“Chấp sự, số lẻ coi như bỏ qua, cho ta ba ngàn linh thạch là được.”
Trần Bình trầm ngâm một hồi, nói với Trần Thu Đông.
“Cảm ơn ngươi nhiều.”
Trần Thu Đông kinh ngạc.
“Tiểu tử này rất thông thói đời, trên phố nghe đồn hắn quái gở kiêu ngạo, thật sự là nhẹ dạ cả tin.”
Chấp chưởng Nội vụ đường hơn mười năm, Trần Thu Đông còn chưa để một trăm linh thạch ở trong lòng, nhưng đây là một thái độ, thái độ tôn kính.
“Bình tiểu tử, ngươi chợt lấy được một khoản linh thạch lớn như vậy, nhất định phải dùng đúng chỗ, trong bảo khố gia tộc chỉ còn lại hai quả Kỳ Dương đan.”
Trần Thu Đông dừng một chút, lơ đãng nói: “Nghe nói Trần Tuần cố ý mua một viên, còn có Trần Điệp Ngọc kia, năm xưa mặc dù đã dùng Kỳ Dương đan nhưng nàng thăng cấp Luyện Khí tầng tám đã bảy năm rồi, nói không chừng trong vòng hai năm là có thể đột phá lần nữa.”