Hảo Nữ 18 Hảo Nữ Thập Bát Giá

Chương 223: Q.1 - Chương 223: Cởi chuông cần người buộc chuông




“Nếu như chàng không về được, ta nhất định không chờ chàng đâu, mà tìm một người đàn ông khác đó.”

Gần cửa sau Hạ phủ, ở một chỗ bí mật, Tiểu Ngư hung dữ trừng mắt nhìn Đinh Triệt vẫn không chịu thay đổi ý định, mặc dù nàng hiểu Đinh Triệt đi không phải vì tự khoe mình gan dạ, mà thực sự có dũng có mưu, nhưng nàng vẫn khó có thể hoàn toàn yên tâm.

“Yên tâm đi, ta nhất định không để nàng có cơ hội tìm niềm vui khác.” Đinh Triệt đưa tay nhấc lồng chim, thuận miệng huýt hai tiếng, khiến con chim trong lồng tung cánh bay một vòng, mỉm cười nói: “Được rồi, đưa cái kia cho ta.”

“Cái gì cơ?” Tiểu Ngư nghi hoặc nhìn cánh tay hắn vươn ra đòi thứ gì đó.

“Cái lọ trắng kia đó! Nàng không phải nợ tiểu hòa thượng kia một lời hứa sao?” Đinh Triệt cười hắc hắc, “Nếu như có cơ hội, ta có thể thuận tiện một chút.”

Tiểu Ngư sửng sốt, nhưng vẫn lấy bình thuốc ra đưa cho hắn, rồi kéo tay hắn lại, ánh mắt long lanh như nước nhìn thẳng sâu vào đôi con ngươi đen bóng của hắn, cắn môi: “Nếu như không chắc chắn, ngàn vạn lần không thể hành động thiếu suy nghĩ, vạn nhất có tình huống gì nhất định phải lập tức gửi tín hiệu.”

Tuy nói Đinh Triệt có bản lĩnh thông thạo ngôn ngữ loài chim, có thể hiệu lệnh cho chim cất cánh, lại có thể giao tiếp nịnh nọt Hạ Tủng, khiến nàng vô cùng bất ngờ, đồng thời cũng tăng thêm chút lòng tin với hắn. Chỉ là Hạ phủ hiện giờ giống như đầm rồng hang hổ, nàng không thể hoàn toàn yên tâm nổi.

“Đừng lo, ta thực sự không sao hết. Hiện giờ trời đã lạnh, mọi người đừng cố ở lại bên ngoài.” Đinh Triệt nhìn thoáng qua hai huynh đệ đứng cách đó không xa, cười gật đầu: “Đêm nay ta sẽ nghĩ cách ở lại Hạ phủ qua đêm. Chỉ cần qua đêm ta không ra ngoài, vậy sáng sớm mai mọi người có thể quay lại chờ tin tốt của ta là được!”

Sau đó, hắn nhẹ nhàng rút tay ra, không quay đầu lại đi về phía cửa sau Hạ phủ, thong dong gõ cửa.

Tiểu Ngư xa xa nhìn hắn đột nhiên biến thành một người xa lạ, thuần thục khom nom quỵ lụy, nói một hồi với người gác cổng, sau đó thấy người gác cổng kia lại thật sự để cho hắn vào trong.

Tiểu Ngư kinh ngạc nhìn cánh cửa sau đã đóng lại, yên lặng một hồi. Cuối cùng nàng cắn môi, quyết định rời khỏi, coi Phạm Thông bên cạnh như vô hình.

Phạm Thông vội vàng nhắm mắt theo đuôi sát theo nàng, Phạm Đại thì ẩn thân vào bóng tối. Bên trong có ba cao thủ, lỡ như có gì ngoài ý muốn, có Phạm Đại ở đây tiếp ứng đúng lúc, dù sao cũng khiến người ta yên tâm hơn nhiều.

Về đến nhà, La Đản ra đón trước, cất tiếng hỏi: “Sư phụ?”

“Chúng ta vào phòng rồi nói.” Phạm Thông cẩn thận nhìn thoáng qua Tiểu Ngư, dẫn theo hai người vào phòng.

“Đản Nhi, hiện giờ chúng ta đã xác định được bọn chúng là vì đệ mà đến. Bọn chúng muốn chỗ cống phẩm kia.” Tiểu Ngư không để cho Phạm Thông nói gì, thẳng vào vấn đề. “Ta không biết bọn chúng dùng cách gì để biết được đệ ở kinh thành, nhưng đệ hẳn là biết khả năng của chúng mạnh đến đâu, cũng nên biết nếu không tìm được cống phẩm, bọn chúng tuyệt đối sẽ không dừng tay.”

La Đản sắc mặt nhất thời trắng bệch.

“Tất cả nguồn cơn đều do đám cống phẩm kia. Mà cống phẩm mấu chốt là do cha đệ quyết định. Cho nên, ta muốn hỏi ý đệ.” Trước đó đã được Đinh Triệt dây dưa một hồi, khi gặp lại Phạm Thông Phạm Đại, Tiểu Ngư đã hoàn toàn bình tĩnh lại.

Nàng và La Đản như người một nhà đã hơn sáu năm, nàng đương nhiên hẳn nên bảo vệ La Đản. Nhưng điều kiện trước hết là không thể liên lụy đến những thân nhân khác của mình. Mà đối với La Đản mà nói, hắn liên quan trong đó,lại là nhân vật then chốt, hẳn phải có cái nhìn và suy nghĩ của mình, cho nên nàng muốn cho La Đản thấy được thái độ của mình. Nếu như La Đản cổ hủ giống Phạm Thông, ồn ào rằng thà chính mình đi chịu chết cũng không muốn liên lụy bọn họ, vậy thì khiến nàng quá thất vọng rồi.

“Nếu như bọn chúng biết đệ rời khỏi kinh thành, liệu có buông tha cho mọi người không?” Nhiều năm trải qua thời gian thử thách, khiến La Đản thành thục hơn rất nhiều, lúc này hắn không như trước nói tất cả phải do mình hắn gánh chịu, mà im lặng một hồi, mới trầm giọng hỏi.

“Dù đệ có rời đi, bọn chúng cũng sẽ không bỏ qua chúng ta.” Tiểu Ngư nói thản nhiên, “Từ cái đêm ba năm trước ấy, ân oán giữa nhà chúng ta và Nghĩa Bang liền không dễ dàng cắt đứt. Hơn nữa bọn chúng đã thất bại một lần, lại đợi ba năm, sợ rằng sẽ không cho phép thất bại lần nữa. Cho nên, ta nghĩ bọn chúng sẽ không bỏ qua bất luận manh mối nào có thể tìm thấy đệ. Hơn nữa, chúng ta còn không biết rõ bọn chúng vì sao cấu kết với Hạ Tủng, trong đó có âm mưu gì.”

“Ý của tỷ là đám cống phẩm đó một ngày chưa tìm được, bọn chúng sẽ không bỏ qua?” La Đản sắc mặt tái nhợt, giọng nói lại rất điềm tĩnh.

“Chính xác mà nói, thì cống phẩm ngày nào còn chưa có tin tức chính xác, bọn chúng sẽ chưa từ bỏ.” Nhìn La Đản hầu như không biểu cảm gì, mắt Tiểu Ngư hiện lên vẻ đồng tình, nhưng không thể không nói. “Đản Nhi, cách tốt nhất là thuyết phục cha đệ, để cho cống phẩm vật quy nguyên chủ, chỉ cần bọn chúng biết được mấy thứ đó đã về tay triều đình, tự nhiên sẽ không bám theo chúng ta nữa.”

“Được, ta sẽ cố gắng thuyết phục cha ta, chỉ là…” La Đản trầm mặc một hồi, mới giương mắt lên nhìn Tiểu Ngư và Phạm Thông, ánh mắt như núi cao sông thẳm ngưng tụ nỗi lo lắng không thể xua tan. “Chỉ là đến chỗ cha ta, qua lại nhanh nhất cũng cần mười ngày, hơn nữa còn không biết cống phẩm giấu ở đâu, vạn nhất trong thời gian này bọn chúng tìm được mọi người…”

“Điều này đệ không cần lo lắng, quan hệ giữa chúng ta và Lô phủ không để người ngoài biết, ở nơi này tạm lánh chút thời gian không sao cả.” Tiểu Ngư trầm giọng nói.

Năm đó vì danh dự của Diệp Chỉ Yến, bọn họ tuy rằng gặp lại mẹ ruột, nhưng cũng vì danh tiếng của vị cha kế rộng lượng kia, bon họ cũng chỉ coi như nhận vợ chồng Diệp Chỉ Yến làm nghĩa phụ nghĩa mẫu, lúc riêng tư mới xưng hô là mẫu thân cha dượng, hơn nữa cũng không để Lô phủ công bố rộng rãi. Hiện giờ vừa lúc thành một nơi ẩn náu hữu ích, nếu cẩn thận hơn nữa, xác thực có thể giấu diếm hành tung một thời gian.

Chỉ có điều bọn họ ở trấn Liễu Hà ba năm, khó tránh khỏi lộ tung tích ra ngoài, nếu kẻ địch cố tình, thực sự khó bảo đảm sẽ không bị bọn chúng tìm tòi tra được đến đây, cho nên, phải một lần dứt khoát giải quyết xong hết chuyện này mới được.

“Bây giờ ta sẽ lên đường.” La Đản dứt khoát nói.

“Không, không nên vội vàng ngay lúc này. Nếu như đệ cứ vậy mà đi, sợ rằng ra khỏi kinh thành là sẽ bị bọn chúng phát hiện ngay. Phải thay đổi y phục đi mới được. Cuối cùng, vẫn phải chờ Đinh Triệt quay trở về nhờ hắn dịch dung cho đệ, hơn nữa đệ đi một mình mọi người cũng sẽ lo lắng.” Tiểu Ngư nhìn thoáng qua Phạm Thông.

“Đản Nhi, ta biết chỗ cha con ẩn náu rất kín đáo, không muốn để người ngoài biết được, chỉ là thầy trò chúng ta nếu có thể cùng đi, trên đường cũng dễ dàng trông nom nhau hơn.” Phạm Thông đầy mặt hổ thẹn nói.

“Sư phụ, ngài nói như vậy khiến đồ nhi biết làm sao cho phải?” La Đản rốt cuộc xúc động kêu lên, vành mắt đỏ ửng, “Năm đó nếu không phải cha con… Nói chung, là đồ nhi làm phiền hà mọi người. Sư phụ và sư tỷ vẫn luôn vì con mà suy nghĩ, nếu đồ nhi ngay cả sư phụ cũng không tin, chẳng phải là không bằng loài chó lợn?”

Phạm Thông bất đắc dĩ cảm khái vỗ vai hắn, không nói gì, Tiểu Ngư trong lòng có vướng mắc, nên chỉ mắt lạnh nhìn, không tâm trạng đâu mà cùng bọn họ vung cẩu huyết.

“Chỉ là…” La Đản cắn răng, nói tiếp: “Sư phụ, sư tỷ, hai người cũng biết ta và cha ta dù là cha con, nhưng xa cách thì nhiều mà ở chung thì ít, ta.. ta… Yên tâm đi, bất luận thế nào, ta nhất định sẽ thuyết phục cha ta.”

Câu nói cuối cùng, hắn vốn định nói rằng không chắc chắn có thể làm được, nhưng rồi đột nhiên lại thay lời, ngữ khí kiên quyết, nhất thời khiến Tiểu Ngư trong lòng chợt cảm thấy bất thường, nghiêm mặt nói: “Đản Nhi, đệ phải đáp ứng ta một việc, nếu cha đệ không muốn giao cống phẩm ra, đệ ngàn vạn lần không thể làm chuyện gì cực đoan. Trên đời không có con đường nào là tuyệt lộ, đường sống là do con người tìm ra, tuy rằng giao ra cống phẩm là cách tốt nhất, nhưng nếu cha đệ không thông hiểu, cũng không phải là nhất định không còn cách nào khác.”

La Đản dừng một chút, mới gật đầu: “Được, đệ đồng ý. Nhưng.. Nhưng nếu đệ và sư phụ đều rời khỏi đây, mọi người…”

Cảm thụ được sự khẩn trương thực lòng của hắn, Tiểu Ngư rốt cuộc hơi mỉm cười, “Không cần lo lắng cho chúng ta, hiện giờ sách lược chính của chúng ta là tránh né, mà không phải là chính diện nghênh địch, cho nên đệ không cần lo lắng. Nhưng còn đệ, dọc đường đi phải thật cẩn thận.”

La Đản mím môi, cuối cùng gật đầu.

Phạm Thông tuy rằng vì nàng không thèm nhìn hắn lấy một cái mà có chút mất mát, nhưng lúc này, công lao chưa có, cũng chưa có gì đền bù lại, hắn xác thực không có tư cách cầu xin con gái tha thứ. Việc duy nhất lúc này có thể làm, chính là ra sức thúc đẩy tiến hành chuyện này, thì may ra khi trở về, mới thực sự là người một nhà đoàn tụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.