Tiểu Ngư thống khoái khóc một hồi lâu, mới cảm thấy tâm tình trầm đọng
trong mấy tháng hơi khá lên một chút, nghĩ đến mình thất thố như vậy,
không khỏi có chút ngượng ngùng. Ngô Ngôn Chi vội sai tùy tùng đem nước
bưng lên cho nàng rửa mặt.
Tiểu Ngư ngại ngùng rửa mặt, lấy khăn lau mắt, rồi trả lại cho tùy tùng, thuận tiện nói cám ơn.
“Đông gia, tôi là Tương ca nhi đây! Có thể hầu hạ ngài tiểu nhân vinh
hạnh mới phải, sao có thể gánh được hai chữ cám ơn chứ!” Tùy tùng kia
cười ha ha, nhưng vừa nhìn thấy mặt Tiểu Ngư liền giật mình.
“Thì ra là Tương huynh đệ, một thời gian không gặp, cậu có vẻ thay đổi
không ít nhỉ!” Tiểu Ngư mỉm cười, mắt mũi tuy rằng còn đỏ ửng, nhưng
tinh thần đã tốt hơn rất nhiều.
“Đúng vậy, tiểu nhân đi theo đại nhân, cũng thêm được nhiều kiến thức.”
Tương ca nhi nhìn chằm chằm mặt nàng, rõ ràng có chút không yên.
“Tương ca nhi!” Thấy hắn làm càn như vậy, Ngô Ngôn Chi không khỏi có chút không vui, trầm giọng quát.
Tương ca nhi vội vàng cúi đầu, nhưng lập tức lại ngẩng lên, ghé tai hắn, nói nhỏ: “Đại nhân, ngài xem Đông gia có phải có chút giống người trong tranh vẽ của ân công đại hiệp?”
Đây đã là người thứ tư nói nàng trông giống ai đó? Tiểu Ngư trong lòng càng buồn bực.
Ngô Ngôn Chi nghe Tương ca nhi nói thế, nhìn lại Tiểu Ngư, còn không
phải sao, dung mạo hai người tựa hồ không hoàn toàn giống, nhưng thần
vận rõ ràng cực kỳ tương tự, vội vàng phân phó: “Nhanh, đến phòng ân
công lấy một bức tranh đến, nói không chừng muội tử nhận biết ân công.”
“Đại ca, đây là có chuyện gì? Sao ai cũng nói ta giống người nào đó vậy?” Tiểu Ngư ngờ vực hỏi.
“Tiểu muội, muội còn nhớ đại ca từng nói, trước đây khi đại ca đến kinh
thành đi thi, từng gặp phải cường đạo, rồi được một vị đại hiệp cứu giúp không?”
“Uhm, nhớ chứ.”
“Muội nói có trùng hợp không, bốn tháng trước, có một thiếu niên đến
vùng này, ngây ngô không biết mình là ai, vô tình ta gặp được hắn, phát
hiện hắn chính là đại hiệp trước kia từng cứu ta.” Ngô Ngôn Chi đỡ nàng
ngồi xuống, hưng phấn kể lại sự tình, “Nhưng vị đại hiệp kia không biết
tại sao mà bị thương ở đầu, mọi chuyện quá khứ đều không nhớ, chỉ nhớ rõ một vị cô nương, cách vài ngày lại vẽ một bức chân dung cô nương ấy, đi hỏi xung quanh có ai nhận ra nàng hay không. Mấy tháng gần đây, huyện
thành này của chúng ta hầu như không ai không biết vị đại hiệp này thích cô nương ấy. Nói đến càng trùng hợp, chân dung vị cô nương kia thật sự
rất giống muội đó!”
Nghe hắn nói vậy, trái tim đã lặng ngắt của Tiểu Ngư đột nhiên lại đập
thình thình, đúng lúc này, Tương ca nhi đã chạy về, mang theo bức tranh, thoáng cái đã trải ra.
Chỉ thấy trên giấy, một nữ tử với kiểu tóc giản dị, nhưng không thể giấu diếm được thần sắc tươi sáng động lòng người, đôi mày thanh tú, đôi mắt to trong suốt tựa như biết nói, mũi thẳng tắp, khóe miệng phớt hồng cất chứa nụ cười tựa như vừa giận dỗi, đôi má ửng đỏ nhàn nhạt, nhìn nữa là quần áo trên tranh vẽ lại cùng màu sáng giản dị như bộ đồ hôm nay nàng
đang mặc.
“Đại ca..” Tiểu Ngư cố nhịn xuống lệ nóng đang dâng lên, chăm chú nắm
chặt tay Ngô Ngôn Chi, nhìn hắn đầy mong đợi, dường như đem tất cả sức
lực và hy vọng đặt lên hắn, run giọng hỏi: “Hắn ở đâu? Người vẽ tranh
này ở đâu?”
Nàng căng thẳng quá, nhất thời dùng sức quá mạnh, khiến Ngô Ngôn Chi
thầm hít một hơi, mới có thể trả lời: “Vị đại hiệp này tuy rằng không
nhớ quá khứ, nhưng kiên trì muốn tay làm hàm nhai. Vì hắn vẽ tranh rất
sống động, cho nên đại ca liền giúp hắn mở một quán nhỏ vẽ tranh ven
đường..”
“Đưa ta đi, đưa ta đến đó…” Lời còn chưa dứt, Tiểu Ngư đã ra sức kéo hắn chạy ra ngoài.
Ngô Ngôn Chi chỉ cảm thấy thân thể tựa hồ như bay lên, chỉ một thoáng đã xuyên qua cửa phòng, tới cửa nha môn, khiến nha dịch gác cửa nhảy dựng.
“Đại ca, hướng nào?” Tiểu Ngư sốt ruột hỏi.
“Kia.. bên kia..” Ngô Ngôn Chi còn chưa hồi phục lại tinh thần, chỉ một
phương hướng, lời còn chưa dứt, thân mình lại tiếp tục bị Tiểu ngư kéo
vọt đi.
Phố núi rất nhỏ, quán tranh cách huyện nha cũng không xa, Ngô Ngôn Chi
mới cảm thấy gió vù vù thoáng qua tai một chốc, người đã ngừng lại, lực
đạo như sắt kìm bên tay cũng biến mất, mà tiểu muội của hắn đang si ngốc nhìn ân công đại hiệp đang ở trong quán tranh vẽ chân dung cho một đôi
vợ chồng người dân tộc.
“Đinh Triệt..” Nước mắt Tiểu Ngư lại dâng lên, miệng không tự chủ được thì thầm ra cái tên nàng thương nhớ bấy lâu.
Thiếu niên vẽ tranh nghe thấy tiếng, bút vẽ bỗng nhiên dừng lại, chậm rãi quay đầu.
Gương mặt chói mắt, sống mũi thẳng đẹp tuyệt, còn có đôi môi quen thuộc
từng bị nàng hạ gục, dung mạo tuấn mỹ khó ai sánh được, trên đời này
không có người thứ hai như vậy nữa.
“Nàng…” Thiếu niên vẽ tranh đứng bật dậy như mộng du, ngay cả bút vẽ rơi xuống vạt áo dài trắng của hắn tạo thành một đường đen sẫm cũng không
phát hiện ra, đôi mắt đột nhiên như bị sương mờ bao phủ rồi lại sáng lên ánh nhìn nóng rực, hắn bước từng bước về phía nàng, dường như trong
khoảnh khắc, trời đất này chỉ còn nàng và hắn. “Ta nhất định biết
nàng..”
“Chàng biết ta, đương nhiên là biết ta rồi.”
Tiểu Ngư rất muốn chạy tới nghênh đón, nhưng hai chân lại như mọc rễ gắn chặt trên đất, ngay cả mắt cũng không dám chớp, rất sợ chỉ trong nháy
mắt, người mà nàng ngày nhớ đêm mong sẽ biến mất, hết thảy cũng chỉ còn
là một giấc mộng.
“Ta gọi là gì? Ta là ai?” Thiếu niên tuấn mỹ bước thẳng tới trước mặt
nàng mới cau mày dừng lại, muốn đụng vào mặt nàng, tay lại chần chừ dừng trên không.
“Chàng là Đinh Triệt, Đinh Triệt, Đinh Triệt!” Tiểu Ngư nắm tay hắn nhẹ
nhàng áp lên má mình, nước mắt lăn xuống, luồn vào kẽ ngón tay, rất
nhanh thấm ướt lòng bàn tay hắn. “Chàng đã từng nói.. sẽ cưới ta… còn
từng nói .. sẽ vẽ riêng cho ta.. một bức họa…”
Nàng hết sức nghẹn ngào, mỗi lời nói ra cũng phải hít một hơi mới lấy
được sức lực, nhưng ánh mắt nàng chăm chú quấn lấy ánh mắt hắn, một chút cũng không rời.
“Vậy còn nàng? Nàng là ai?”
“Ta là Tiểu Ngư, Phạm Tiểu Ngư, Phạm Tiểu Ngư!” Tiểu Ngư nhịn không được nhắm đôi mắt đang cay xè lại, cảm nhận ấm áp của lòng bàn tay hắn, sau
đó không thể nhịn được nữa nhào vào ngực hắn.
Ngô Ngôn Chi đang muốn hỏi nàng không phải tên là Diệp Như Quân, tại sao lại biến thành Phạm Tiểu Ngư, nhưng cảnh tượng trước mắt, người nào
không mù cũng có thể nhìn ra, hai người bọn họ yêu sâu đậm như thế nào,
ngay cả ký ức đã mất đi, nhưng cảm giác khắc sâu trong xương tủy không
thể nào quên được.
“Phạm Tiểu Ngư… Tiểu Ngư…” Thiếu niên mờ mịt nỉ non, hai tay như tự có ý thức ôm chặt lấy nàng, như thể hơi lỏng ra chút ít, thiếu nữ trong
tranh sẽ biến mất không còn tăm tích.
“Đúng vậy, là ta, là ta!” Tiểu Ngư nghẹn ngào khẩn cầu: “Đinh Triệt, nhớ lại cho ta, nhớ lại cho ta!”
Nghe hắn còn đang mê mang nhắc lại tên mình, Tiểu Ngư liều lĩnh rời khỏi ngực hắn, hai tay đỡ lấy mặt hắn, không chút do dự điên cuồng hôn hắn.
Nước mắt tuôn trào chảy xuống môi, hòa vào môi lưỡi, đầu lưỡi hắn có thể cảm thấy, mằn mặn, rồi lại ngọt ngào, dường như ký ức đẹp nhất sâu
trong đầu giống như cánh bướm, nhanh chóng bay vụt lại.
“Hôn kiểu Pháp…” Trong hơi thở dốc, thiếu niên bỗng nhiên thốt ra ba
tiếng, sau đó cười xán lạn: “Ta nhớ.. nhớ lại một chút gì đó rồi.”
“Đinh Triệt…” Tiểu Ngư kinh ngạc vui mừng nhìn hắn, chỉ thấy một giây
sau, thiếu niên bỗng nhiên mỉm cười té xỉu trong lòng nàng, chìm vào
giấc ngủ, giống như mỹ nam say ngủ thuần khiết nhất của thế gian.