Hảo Nữ 18 Hảo Nữ Thập Bát Giá

Chương 187: Q.1 - Chương 187: Kích tình dưới trăng




Trong khoảnh khắc bị đôi môi mềm mại kia tập kích, trong đầu Đinh đại soái ca phảng phất như có một tia sét xẹt mạnh, nổ rầm khiến hắn tứ chi cứng ngắc, cả người run lên, dòng máu trong cơ thể điên cuồng chuyển động. Nhưng trong khiếp sợ cực độ, thân thể cứng ngắc giống như bị điểm huyệt đạo, nhất thời căn bản không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể bất lực mặc cho nàng làm xằng làm bậy ở cổ hắn, khơi mào một chuỗi ngọn lửa vô hình.

“Uhm.. Uống ngon thật…”

Tiểu Ngư thoải mái dụi dụi, hai tay chống trên ngực hắn, giống như con mèo nhỏ chăm chú liếm láp làn da sạch sẽ mà thấm đẫm rượu thơm, không chút phát hiện thiếu niên dưới thân đã hóa thành một ngọn núi lửa.

“Tiểu Ngư..”

Giọng Đinh Triệt đã trở nên khàn khàn không giống giọng của mình, gương mặt tuấn mỹ đỏ bừng, khó khăn lắm mới khôi phục lại khí lực một chút, cố sức muốn đẩy nàng ra.

“Đừng cử động mà!”

Tiểu Ngư như chưa hết hứng thú cố níu thêm, đầu lưỡi vô ý lướt qua hầu kết của hắn, nơi trí mạng khiến lý trí của ai đó khó khăn lắm mới tìm được lại tan biến.

“Ta…”

Đinh Triệt rốt cuộc nhịn không được đột ngột xoay người lật ngược nàng xuống mặt đất, ánh mắt nóng rực lấp lóe, tìm được đôi môi đỏ mọng đang hé mở của nàng, mạnh mẽ hôn xuống. Học theo nàng cuồng loạn mà ngây thơ ngậm mút lấy đôi cánh hoa kiều diễm kia, lưu luyến quấn quýt hết lần này đến lần khác, lại không biết còn có thể tiến sâu thêm một bước..

“Ưm..”

Tiểu Ngư thoải mái rên rỉ một tiếng, không chỉ không tỉnh táo lại, ngược lại còn chủ động giơ tay ôm lấy cổ hắn, chủ động vươn lưỡi mình, đột kích vào đôi môi đang quấn quýt của hắn, tấn công vào lãnh địa của hắn, như muốn đi tìm bạn nhảy ăn ý đã khao khát rất nhiều năm.

Đáng thương Đinh Triệt, tuy trước kia từng cao ngạo, nhưng về phương diện nào đó vẫn cực kỳ thuần khiết, sao chịu nổi trêu chọc trí mạng như vậy, trong cơ mê loạn, lập tức cũng học theo, vận dụng vũ khí của mình nỗ lực quấn lấy tinh linh nghịch ngợm kia. Hai người trong một thế giới ướt át giống như hai con cá truy đuổi nhau quấn quýt không dời.

Ban đầu, cả hai đều là ngây thơ vụng về, chỉ biết đấu đá lung tung, nhưng rất nhanh, bọn họ theo bản năng tìm được một loại tiết tấu ngọt ngào, khi thì ở bên kia, lúc thì tới bên này mà đùa nghịch nhau, thẳng cho đến khi vì không có kinh nghiệm mà hết sạch không khí trong lồng ngực. Lúc này cả hai trán đỡ trán, mũi chạm mũi, môi dán môi, hổn hển thở dốc.

“Đinh Triệt..”

“Hử?”

“Sao cậu.. lại…” Tiểu Ngư thở phì phò.

Giọng nói như đang chỉ trích vừa lọt vào tai Đinh Triệt, thân thể nóng rực lửa của hắn thoáng chốc căng thẳng, lúc này mới ý thức được mình đang làm gì, mạnh ngẩng đầu lên, liền thấy thân thể bên dưới mình mắt sáng rực chăm chú nhìn hắn, trong sóng mắt dập dờn như nước mùa xuân ngoài say sưa chỉ còn sự mê mẩn ngây thơ: “..Sao.. lại.. đẹp .. hức.. như thế hở?” Tiểu Ngư nặng nề nấc một cái, nói tiếp nửa câu sau.

Ack.. Người nào đó đang muốn tách ra, lập tức ngây dại, có chút dở khóc dở cười, nàng muốn nói là những lời này, mà không phải trách móc hắn..

“”Chậc chậc.. Lẽ nào cậu không biết đẹp như vậy.. rất.. rất mê hoặc khiến.. người ta phạm tội sao?! Có điều.. Tôi thích…” Tiểu Ngư tham lam nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, cố sức kéo cổ hắn lại, đồng thời ưỡn ngực nghênh đón, cắn vào môi hắn.

“Tiểu…”

Đinh Triệt chỉ kịp nói một chữ, liền bị cơn sóng ngọt ngào nóng bỏng cuốn ra biển lớn, lồng ngực rắn chắc càng mẫn cảm cảm nhận được một loại mềm mại khác hẳn phái nam. Theo cái đầu của chủ nhân đang chuyển động triền miên không ngừng, hai bầu ngực mềm mại có thể khiến tất thảy ý chí của đàn ông phải tan rã kia lại càng khiến thiếu niên đáng thương kia gần như chảy máu não ngay tại chỗ.

“Nói cho cậu biết nhé, hôn thế này gọi là kiểu Pháp..” Tiểu Ngư nỉ non nói xong, lại bắt đầu thâm nhập thám hiểm lần nữa.

“Chúng ta…”

Đinh Triệt một bên cố hết sức bảo trì thanh tỉnh của mình, nỗ lực bứt ra, một bên lại buông thả chính mình tiếp tục trầm luân, thậm chí, khi trên lưng hắn có một đôi tay thon thả mềm mại bắt đầu không ngừng di chuyển, hắn bất giác muốn thêm càng nhiều, cánh tay chăm chú siết chặt vòng eo nàng, nặng nề đè ép về phía lửa nóng của chính mình.

“Ưm..” Tiểu Ngư thoáng rên rỉ một tiếng, hai tay bắt đầu lột bỏ vạt áo của người nào đó.

Cứ tiếp tục như vậy.. Hắn nhất định nổ tung như pháo mất. Người nào đó không còn khả năng chống cự vùng vẫy đấu tranh trong đầu, cố giữ một chút thanh tỉnh.

Ngươi không nên giậu đổ bìm leo như vậy! Hắn muốn dùng lý trí nghiêm túc chỉ trích chính mình.

Thế nhưng, cảm giác này vì sao lại tốt đẹp như vậy? Ngọt ngào mà lại khiến người ta khó nhịn muốn liều lĩnh làm gì đó..

Tình cảm ngất ngây vui sướng cứ phát sinh như mây mờ ngâm nga bồng bềnh lan rộng.

Đinh Triệt cảm thấy thân thể mình như sắp tan ra, nhưng lại không có cách nào tan được, ngọn lửa hừng hực cuồn cuộn quét qua mỗi tấc thân thể và linh hồn hắn, muốn đem hắn thiêu đốt thành tro, nhưng hắn lại thà rằng cứ thiêu hắn thành tro bụi cũng được, chỉ cần khắc cuối cùng hắn vẫn có thể cùng nàng một chỗ.

“Hô..”

Không khí lại một lần nữa bị hai người chưa có kinh nghiệm tiêu hao sạch.

Dưới ánh trăng, Tiểu Ngư thở hổn hển kiều diễm như một đóa hoa tươi bừng nở rộ, đôi môi mọng đỏ hơi sưng lên, giống như cánh hoa đầy đặn ướt át khẽ run rẩy, thanh thuần mà quyến rũ tản ra sức hấp dẫn khiến người ta không cách nào chống cự.

“Đinh Triệt…” Tiểu Ngư thỏa mãn thở dài, giống như mèo dùng trán cọ cọ trán hắn, tay vuốt ve vòm ngực cổ áo đã bị xả rộng, thân thể theo bản năng nhúc nhích, muốn càng dán chặt vào hắn hơn.

“Cái gì?” Đinh Triệt khàn khàn nói, khó khăn nghiêng người một chút, tránh thoát khỏi tiếp xúc trực tiếp nhất. Trải qua những dằn vặt ngọt ngào như vậy, khi cả người hắn vẫn như cũ bốc lửa ngùn ngụt, hắn không biết nên làm gì bây giờ, hắn thực sự không biết nên đem người con gái mỹ lệ dưới thân nên làm gì đây?

Dưới thân?

Từ ngữ này đột nhiên lặp lại trong đầu, khiến thiếu niên cả kinh, vội vàng nghiêng người buông nàng ra.

Nhưng hắn đã quên, tay người nào đó vẫn còn đang ôm hắn. Cú nghiêng này, hai người không những không rời nhau ra, ngược lại biến thành tư thế ban đầu khi bị người nào đó đẩy gục.

“Tôi thích như vậy.. Cậu có thích không?” Tiểu Ngư mê mang nhõng nhẽo làm nũng, giơ một ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mắt hắn, mũi hắn, dừng lại ở đôi môi đem lại cho nàng niềm vui thích vô cùng này.

“Ta.. thích..”

Người uống say nói lưu loát, người không say lại líu lưỡi, có điều, ai dám chắc người không uống rượu thì nhất định không say?

“Hì hì.. Sau này chúng ta.. thường thường làm như vậy được không?” Tiểu Ngư vui vẻ đề nghị, gương mặt nõn nà cọ cọ hắn, sau đó xuống tới lồng ngực, thở dài dán ở vị trí trái tim hắn, nghe tiếng tim đập thình thịch bên trong.

“Nàng… Nàng nói thật sao?” Tay Đinh Triệt bất giác trở nên dịu dàng ôm lấy nàng.

“Ừ, thật hơn cả thật.” Tiểu Ngư cười hì hì, sau đó chợt giật mình, ngáp một cái dài, lẩm bẩm: “Hmm, mệt quá…”

“Mệt thì ngủ đi!” Đinh Triệt cố nén thân thể lại nổi lên phản ứng của mình, như được đại xá dỗ dành.

“Trước khi đi ngủ.. phải hôn cái đã!” Tiểu Ngư híp đôi mắt đã sắp không mở ra nổi, ngẩng đầu, chu đôi môi đỏ mọng.

Còn hôn nữa sao?! Lại một lần nữa hắn thực sự sẽ không kiềm chế nổi, Đinh Triệt thống khổ khắc chế khát vọng của thân thể.

“Nhanh lên đi mà, hôn một chút thôi.” Tiểu Ngư làm nũng, phần cơ thể mềm mại lại đụng vào nơi trí mạng nào đó.

Không xong! Đinh Triệt nghiến răng, vận nội lực, nhanh chóng điểm xuống.

Phốc.. Người nào đó ngã xuống theo ngón tay kia, rốt cuộc yên tĩnh.

Đinh Triệt vội vàng kéo tay nàng, nhẹ nhàng đẩy nàng đặt sang bên cạnh, giải thoát cho thân thể đang chịu đựng dằn vặt khổ sở của mình, thở hổn hển, lúc này mới phát hiện toàn thân ướt đẫm.

Mà đầu sỏ gây nên đã rơi vào mộng đẹp, lúc này lại còn ngây thơ chu môi, tản ra sự dụ hoặc không lời, ánh trăng nhu hòa phủ trên thân thể nàng, tản ra vầng sáng nhàn nhạt, như cống phẩm trên đàn tế của thánh thần.

Phải lập tức đưa nàng trở về! Nếu không hắn thực sự không thể khắc chế mình sẽ gây ra chuyện gì, Đinh Triệt ép buộc mình quay mặt đi, đứng dậy đón gió hít thở thật sâu, cố gắng ổn định lại nhiệt độ thân thể.

Chỉ là, đêm nay nàng say thật hay giả vờ? Những lời này.. rốt cuộc là thật hay đùa vậy?

Chờ nàng tỉnh lại, còn có thể nhớ rõ tất cả?

Mà hắn thì sao? Sau này hắn làm thế nào đối mặt với nàng được?

Hôm nay dù tất cả không phải hắn chủ động lợi dụng lúc người say rượu, nhưng sau đó hắn có cơ hội ngăn cản mà chẳng hề làm vậy, thậm chí.. Vốn dĩ không muốn ngăn cản.

Chỉ là, chờ khi nàng tỉnh lại, liệu có hận hắn khinh bạc nàng? Tuy rằng, sự thật là nàng quyến rũ hắn trước…

Vùng thôn quê, trong gió đêm, trái tim thiếu niên mới quen mùi tình ái lúc này đã toàn bộ rối loạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.