Hảo Nữ 18 Hảo Nữ Thập Bát Giá

Chương 148: Q.1 - Chương 148: Lần đầu tiếp xúc thân mật




Ngõ Điềm Thủy, phố Tử Gia, quán trọ Vân Lai.

“Đừng nói với ta rằng, ngươi gọi ta đi ra chỉ vì cô ta.” Rời khỏi phòng Thượng Quan Kiều, mới lên nóc nhà, Tiểu Ngư chợt nghe thấy một giọng nói lành lạnh như dự đoán.

Vừa quay đầu lại, liền thấy dưới bóng đêm lờ mờ, một bóng người cao cao nổi bật màu xanh nhạt đứng đó, gương mặt rất bình thường, chỉ có đôi mắt lại giống như sao trời.

Tiểu Ngư chỉ chỉ dưới lòng bàn chân, lại chỉ chỉ về phía cách đó không xa, ám chỉ hắn đi xa một chút rồi nói.

Đinh Triệt trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, quay người lại trước, nhảy mấy cái liền đứng trên đỉnh một tòa lầu cũ gần đó.

Tiểu Ngư theo sau, lắng nghe bên dưới, hiện giờ tòa lầu này không hề có khí tức con người, mà khu dân cư có người sống gần nhất đã cách bên ngoài mấy chục thước, đúng là một nơi yên tĩnh.

“Cô ta là ai?” Đinh Triệt nhìn Tiểu Ngư ngó đông ngó tây, hơi bực mình hỏi.

Từ khi nói cho nàng ta mình ở nơi nào, hắn gần như không ra khỏi cửa, không ngờ rốt cuộc nghe được tiếng cáo kêu, lại nhìn thấy những hai người mà không phải chỉ một như hắn tưởng.

Tiểu Ngư nhìn bên dưới một chút, rồi vén góc áo thuận tiện ngồi trên mái ngói, vừa cười vừa trả lời: “Là một nha đầu ngốc suýt nữa thì bị đẩy vào hố lửa, tôi thuận tay nhặt được ở thanh lâu, không tiện mang về nhà, cũng không tiện đưa về Bách Linh các, liền tạm thời để cô ta ở nơi này trước.”

“Ngươi đến thanh lâu làm gì?” Đinh Triệt vốn đang hơi giận, nhưng nhìn thấy hành động của nàng, rõ ràng là sẽ không đi ngay, tâm tình bất giác trở nên tốt hơn, nhưng nghe thấy lời nàng nói, không khỏi kinh ngạc hỏi lại.

“Tìm người để thí nghiệm thuốc.” Tiểu Ngư không giấu hắn.

“Thí nghiệm thuốc?”

“Đúng vậy, một loại thuốc có thể biến đàn ông thành thái giám.” Tiểu Ngư mỉm cười nói, trên mặt tuy rằng che khăn, nhưng đôi mắt lại lộ ra ý cười giảo hoạt.

“…” Đinh Triệt nhìn nàng chằm chằm, một lúc lâu sau mới hỏi bằng giọng cổ quái: “Ngươi muốn trả thù ai?”

“Chuyện này cậu không cần xen vào.” Tiểu Ngư cười hì hì, nghiêng đầu nhìn hắn, con ngươi trong trẻo: “Sao? Cậu không phải muốn phát biểu một chút thái độ của mình về hành vi này của tôi sao?”

Đinh Triệt trừng mắt nhìn nàng. Hắn đương nhiên muốn hỏi, nhưng mà, loại vấn đề này hắn có thể nói ra sao? Một cô gái mới mười lăm tuổi còn chưa lấy chồng, lại có thể chạy đến nơi như vậy để thí nghiệm thuốc, lại càng không cần phải nói nàng làm thế nào để biết thành công hay không thành công…

Đinh Triệt suy nghĩ một chút, liền cảm thấy da mặt dưới lớp mặt nạ nóng bừng lên, bất ngờ muốn né tránh tầm mắt đang dò xét tra cứu của nàng, cứng rắn nói: “Ta không có thái độ gì hết.”

“Lừa người. Nhất định trong lòng cậu đang nghĩ, con bé này sao lại không biết xấu hổ như thế, lại có thể chạy đến nơi như vậy, còn làm ra chuyện như vậy, đúng không?” Hắn muốn né tránh không nói chuyện, Tiểu Ngư lại không định buông tha hắn, cười hì hì.

Nếu nàng đã làm chuyện này, sẽ không quan tâm đến cái nhìn của người khác, lại càng không phải loại người sợ hãi người ta khinh thường. Chỉ là không hiểu sao, nàng muốn biết, thiếu niên sinh ra ở nhà hào môn lại bái một lão ăn mày làm thầy này, sẽ có cái nhìn gì đối với hành động này của nàng? Hắn sẽ dùng ánh mắt như thế tục để nhìn nàng sao?

Tiểu Ngư thoải mái nhìn Đinh Triệt, như thể bất kể hắn trả lời thế nào cũng không sao hết, cũng không chú ý tới sau khi nói ra câu hỏi này, tay của nàng bất giác hơi căng lên.

Bất kể nàng có cảm giác được mình quan tâm hay không, lúc này, nàng đang đợi một đáp án.

Thời gian chờ dường như rất dài, dù cho mới chỉ vài giây trôi qua thôi, khoảng lặng này vẫn như thế kéo dài thật lâu thật lâu.

Gió đêm chầm chậm phất qua nóc nhà, mang theo các loại mùi thơm đồ ăn vặt đang được rao bán ở phố gần đó, tiếng người cười nói trên phố vang đến cũng rõ ràng như ở ngoài đó.

Sau cùng, Đinh Triệt rốt cuộc mở miệng, trong giọng rõ ràng pha lẫn không vui, lời nói ra cũng như vậy: “Trong kinh thành có rất nhiều thanh lâu, trên đời đàn ông tự cho là phong lưu, thích trêu hoa ghẹo nguyệt nhiều không đếm xuể, chẳng lẽ người có thể bắt từng người một biến thành thái giám tất cả sao?”

Tiểu Ngư sững ra, sau đó đột ngột gập chân, ôm lấy hai đầu gối, cúi đầu chôn ở khuỷu tay, bật cười không thể ngừng lại.

“Ngươi cười cái cái gì? Ta nói sai sao?” Đinh Triệt buồn bực nhìn thiếu nữ mặc trang phục nam tử bên cạnh.

“Không, cậu không nói sai.” Tiểu Ngư nhún vai, cảm thấy cười có chút khó thở, thuận tay kéo khăn che mặt xuống, buồn cười nhìn Đinh Triệt: “Có điều, chẳng lẽ cậu nghĩ tôi là loại phụ nữ cực đoan muốn trả thù tất cả những kẻ bạc tình trong thiên hạ sao?”

Nhìn gương mặt xinh đẹp đang cười bất ngờ hiện ra trước mặt mình kia, rõ ràng rất quen thuộc rồi dường như lại trở nên xa lạ, hai tai Đinh Triệt không hiểu sao như có gì đó nổ bùng lên, lại cố gắng trấn định hỏi ngược lại: “Nếu không thì ngươi vô duyên vô cớ thử cái loại thuốc này để làm gì?”

“Đương nhiên là có tác dụng đặc biệt rồi.” Tiểu Ngư cười khẽ, duỗi tứ chi, hai tay chống người trên mái ngói, ngửa đầu nhìn trời đêm: “Trên đời này đàn ông không tốt nhiều như sao trên trời, nếu phải trừng trị tất cả thì có sống thêm mấy kiếp nữa cũng không đủ, tôi sao có thể ngốc như vậy chứ? Hơn nữa, tôi có vĩ đại như vậy sao?”

Khi nói câu cuối cùng, nàng lại quay đầu nhìn Đinh Triệt.

Vì hôm nay cải trang nam, Tiểu Ngư buộc hết tất cả tóc lên, cái trán trơn bóng vẫn được tóc mái che khuất lúc này cũng lộ ra, nhờ đó toàn bộ gương mặt bên dưới trở nên thoải mái rõ ràng, chiếc mũi cao thanh tú, khí chất thêm phần hiên ngang oai hùng, mà ý cười nhàn nhạt trong mắt nàng, trong kiên cường lộ ra chút ôn nhu, càng khiến nàng thêm phần cuốn hút kỳ lạ.

Đinh Triệt bỗng nhiên nhớ lại nhiều năm trước một lần sinh mệnh biến chuyển, đêm nào đó, rừng cây đó, thấp thoáng lần lượt trôi qua rất nhanh, chỉ một thoáng đã trở thành những dấu vết khó phai khắc trong trí nhớ.

Ngày nào đó… Hình như hắn.. vẫn chưa chính thức nói với nàng một tiếng cảm ơn.

“Này… ngẩn ra gì thế… A…”

Thình lình, như có gì đó bỗng nhiên thoảng qua trước mắt, Đinh Triệt gần như theo bản năng giơ tay tóm lấy, lại cảm giác được trong tay mình thật mềm mại, lúc này mới thấy rõ, thứ mình vừa chộp vào là một bàn tay, mà bàn tay này, thuộc về Tiểu Ngư.

Nhưng vừa ngước mắt lên, lại đón lấy một đôi mắt trong suốt vĩnh viễn khó mà quên được, Đinh Triệt giống như phải bỏng buông tay ra.

Trong chớp mắt cổ tay trái bị túm lấy, Tiểu Ngư bỗng nhiên cảm giác trong cơ thể hình như có một chấn động cực nhỏ giống như một tia chớp xẹt qua, khiến nàng không kìm được hơi run lên, nhưng vừa định thần lại, Đinh Triệt đã buông tay ra, chỉ để lại hơi ấm nhàn nhạt còn lại trên làn da nàng.

Cảm giác hư hư thực thực giống như ảo giác khiến Tiểu Ngư đột ngột cũng trở nên xấu hổ, không suy nghĩ gì hết, miệng đã thay thế tư duy còn chưa kịp vận hành, làm như không có gì khác thường:

“Ha, xem ra mấy năm này cậu học không tồi. Phản xạ như chớp ấy.”

“Phản xạ như chớp?” Đinh Triệt vô ý thức hỏi lại lời nàng, không phát hiện giọng mình có chút khàn khàn.

Tiểu Ngư đưa tay trái ra sau lưng, gương mặt cười rất tươi: “Giống như cậu vừa ban nãy đấy! Nếu như có kẻ địch bắn ám khí vào cậu, cậu nhất định lập tức phát hiện.”

“À! Sư phụ vì huấn luyện ta, luôn luôn bất thần đánh lén, khiến ta chịu khổ không ít, cho nên bất giác luyện thành thói quen thôi.” Thấy Tiểu Ngư dường như không để ý mình đường đột, thân mình Đinh Triệt đang căng thẳng hơi thả lỏng xuống, thở phào giải thích.

“Tôi hiểu tôi hiểu, sư phụ nào cũng đều nghiện bạo lực cả. Tôi cũng thường bị Nhị thúc đánh lén, trên người chả lúc nào hết vết xanh tím cả.” Sự thật chứng minh, người đang trong tình trạng tư duy hỗn loạn thì gì cũng có thể nói ra, khi Tiểu Ngư sau khi nói ra những lời này, gật đầu tỉnh táo lại, mới đột nhiên nhận ra chính mình đã cung cấp cho Đinh Triệt một cơ hội mời tỷ thí tuyệt hảo, nhất thời ảo não không thôi.

Phạm Tiểu Ngư à Phạm Tiểu Ngư, mày đúng là càng sống càng vô dụng rồi. Ngay cả thanh lâu mày cũng dám đến, chân tường cũng dám nghe, giờ chỉ vì một thằng nhóc túm cổ tay một chút thì đã hỗn loạn thành như vậy? Mày còn là người xuyên không đến sao? Thật sự là mất mặt của người xuyên không quá đi!!!!

Có điều, sự thật lại một lần nữa chứng minh, lo lắng của Tiểu Ngư hoàn toàn không cần thiết, vì người nào đó cũng đang hỗn loạn y như vậy, căn bản không nghĩ đến có thể nhân cơ hội đưa ra vấn đề mà mình muốn làm ngay từ đầu, ngược lại sự chú ý lại đặt ở một nơi khác.

“Ngươi thường xuyên bị thương sao?” Người nào đó nhíu mày hỏi.

“Cũng không phải, chỉ là một chút thương nhỏ mà thôi.” Thấy có người còn trì độn hơn, trong lúc may mắn, Tiểu Ngư vội vàng nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, vừa rồi cậu nghĩ cái gì mà ngẩn ra như vậy thế?”

“Ta…” Đinh Triệt mím miệng, hạ mí mắt hít sâu một hơi, thở ra thật dài, rốt cuộc hạ quyết tâm ngẩng đầu nhìn nàng: “Cám ơn!”

“Cám ơn? Cám ơn cái gì?” Tiểu Ngư có chút bất ngờ khó hiểu, “Tôi nhờ cậu giúp chiếu cố người khác, hẳn là tôi phải nói cám ơn cậu mới đúng chứ?”

Ánh mắt Đinh Triệt sáng trong: “Ngày đó ở Tống Lâu trấn, ngươi dùng tính mạng mình để cứu ta, ta vẫn chưa nói hai tiếng này với ngươi.”

Tiểu Ngư ngẩn ra, rồi ngay lập tức cười nói: “Haiz, đó là chuyện nhỏ xíu từ đời nảo đời nào rồi, hơn nữa, lúc đó chẳng phải cậu đã giúp nhà chúng tôi một chuyện rất lớn sao? Nếu không có cậu, tội mà cha tôi phải gánh không dễ dàng rửa sạch như vậy!”

“Nhưng..”

“Aiya, đừng nói nữa, chuyện đó chúng ta đã sớm thanh toán xong rồi mà!” Tiểu Ngư không đợi hắn tiếp tục, liền xua tay cản lại, Đinh Triệt đột nhiên trở nên thông tình đạt lý như vậy khiến nàng thấy hơi xa lạ, có phần không thích ứng kịp, “Đúng rồi, chuyện tôi vừa nói thì sao? Tôi còn một số chuyện cần làm, cậu tạm thời giúp tôi âm thầm bảo vệ Kiểu Kiều một chút hẳn là không thành vấn đề chứ?”

“Nếu chuyện lúc trước đều đã thanh toán xong, vậy hôm nay tính ra không phải ngươi thiếu nợ ta sao?” Đinh đầu gỗ bỗng nhiên trở nên sáng suốt.

Tiểu Ngư sửng sốt, một lúc lâu sau mới ném trả lại một cái nhìn coi thường: “Được rồi, coi như tôi thiếu nợ cậu, cùng lắm thì hôm nào tôi lại mời cậu ăn cơm là được!”

“Tốt, có điều lần này địa điểm và món ăn đều do ta chọn.” Đinh Triệt mỉm cười, trong mắt thấp thoáng tia giảo hoạt.

Tiểu Ngư lại một lần nữa nổi hắc tuyến, sợ hắn truy hỏi lai lịch Thượng Quan Kiều, vội đồng ý, rồi đứng dậy: “Được rồi, tôi đây đi trước, sau này gặp lại!”

Vừa nói nàng vừa bịt lại khăn che mặt, hướng Đinh Triệt vẫy tay một cái rồi thả mình vào bóng tối.

Thằng nhóc thối, ban ngày nó còn thề thốt căn bản không có chuyện gì, sau lưng lão lại sớm vụng trộm thông đồng với tiểu cô nương nhà người ta, nếu không phải lão tâm huyết dâng trào định quay về rủ thằng nhóc thối này đi ăn khuya cùng, lão còn không biết thằng nhóc này ở đây “ám độ trần thương”!

(*Ám độ trần thương: “minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương” – ngoài sáng giả vờ làm thế này để che giấu việc chính làm ẩn mật trong tối, chọn cách tấn công không ai nghĩ tới)

Không ngờ lại gạt sư phụ… hừ hừ.. Có điều, nể tình cuối cùng nó cũng thông suốt, trước hết đem việc này ghi sổ là tốt nhất!

Đinh Triệt và Tiểu Ngư không nhận ra ở một chỗ tốt, một lão già có bộ râu rối tung len lén mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.