Hảo Nữ 18 Hảo Nữ Thập Bát Giá

Chương 190: Q.1 - Chương 190: Một trong ba mươi sáu kế …






“Nói thừa, tôi mà nghĩ ra thì cần đến hỏi cậu sao?!”

Đinh Triệt tuy rằng chỉ đơn thuần nhìn nàng, cũng không kéo gần khoảng cách giữa hai người, nhưng Tiểu Ngư lại cảm thấy từ người hắn truyền lại một áp lực vô hình, thêm vào là cảm giác thất bại không thể nắm rõ mọi chuyện trong tay khiến Tiểu Ngư rốt cuộc thẹn quá thành giận, nhịn không được nhíu mày tiên phát chế nhân trừng mắt nhìn hắn.

“Ha ha…” Đinh Triệt nghẹn cười, hai vai không ngừng run lên.

Đáng buồn cười vậy sao? Nàng ghét nhất loại cười như vậy, như thể nàng thoáng chốc đã biến thành một kẻ ngu ngốc, rõ ràng mọi người đều biết nàng làm gì, chỉ một mình nàng là mê mang không rõ.

“Không nói thì thôi!” Vừa tức giận vừa chột dạ, nàng cá nào đó rốt cuộc không chịu được bầu không khí khó thở này nữa, mạnh vung tay định quay người bỏ đi.

“Tiểu Ngư!”

Đinh Triệt vội vàng ngừng cười, cầm chặt tay nàng không buông, đồng thời kéo giật lại, khiến cho nàng cá nhỏ nào đó suýt chút nữa thì bị ngã ngược vào lòng hắn, may mắn nàng đúng lúc dừng thân thể lại, tay phải phản xạ giơ lên chống trước ngực hắn.

Nhưng dù nàng phản ứng rất nhanh, khoảng cách giữa hai người cũng đã bị thu hẹp lại rất nhiều, hơn nữa con ngõ nhỏ hẹp mang lại cảm giác chật chội, trong khoảnh khắc toàn bộ thế giới dường như chỉ còn lại một mét vuông nơi này.

“Không phải là ta không muốn nói, chỉ là hiện giờ ngươi chắc chắn không muốn biết đâu.” Đinh Triệt cúi đầu chăm chú nhìn Tiểu Ngư thấp hơn mình nửa cái đầu, khẽ thở ra, nói giọng khàn khàn.

Tiểu Ngư thân thể cứng ngắc, cặp mi muốn ngước lên lại không dám động, ánh mắt chỉ dám dừng lại ở ngực hắn, có chút co quắp, có chút hoảng loạn, lại càng cảm thấy sợ hãi không dám nhìn thẳng vào chân tướng.

Nàng rất muốn lớn tiếng nói nàng muốn biết ngay bây giờ. Thế nhưng.. câu nói hùng hồn đó lại chẳng thể nào thốt ra được khỏi miệng, chỉ có thể mất tự nhiên mà xấu hổ, giằng xé trong lòng.

“Đi thôi! Phía trước có một vườn cây bỏ hoang. Ta biết bên trong có một loại thảo dược vắt thành nước có thể trị liệu say rượu rất tốt.” Không dám bức ép nàng quá mức, Đinh Triệt không đành lòng buông bàn tay nhỏ bé ra, bước về phía trước.

“Không cần, tôi đã uống thuốc tỉnh rượu rồi.” Hắn vừa lui ra, không gian lập tức trở nên rộng rãi, áp lực khó hiểu cũng theo đó biến mất. Tiểu Ngư vội vàng trấn định tinh thần lại, đứng tại chỗ nói: “Tôi tới tìm cậu là muốn lấy bộ mặt nạ da kia. Vị Triệu công tử đó hôm nay muốn đến xem diễn, tôi nghĩ mình nên cẩn thận một chút.”

“Hắn muốn tới?” Đinh Triệt kinh ngạc quay đầu lại.

“Ừ.” Tiểu Ngư gật đầu, tiện tay vén tóc một lọn tóc mai ra sau tai, cụp mắt nói: “Đầu tôi thật sự không đau nữa. Chúng ta vẫn nên đi cho kịp thời gian.”

Đinh Triệt dừng một chút, nói: “Không mất bao nhiêu thời gian. Ngươi chờ ta.”

Nói xong, người đã lao về phía trước.

Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc nàng dạy hắn cái gì? Vì sao hắn lại nói giờ nàng sẽ không muốn biết? Cái đó liên quan đến việc hắn đột nhiên nắm tay nàng sao?

Tiểu Ngư đứng trong con ngõ cổ xưa, nhìn thân ảnh màu trắng xa xa tung người bay qua một bức tường, trong lòng mờ mịt pha lẫn bất an, nhưng trong đó lại có gì đó thật mãnh liệt, không thể nói rõ được, chỉ biết rằng nàng chưa từng trải qua điều đó bao giờ.

Lẽ nào bọn họ cứ như vậy? Ám muội đưa qua kéo lại như vậy? Nhưng như thế có tính là yêu sớm không nhỉ? Hắn mới mười bảy, nàng mới mười sáu… À không, sai rồi, nàng đã sớm không còn mười sáu tuổi, nàng chắc chắn là có tư cách rồi, trước đây cũng từng thử qua, tuy rằng chỉ là một đoạn tình cảm rất ngắn ngủi, nhạt nhẽo đến cả kiss cũng không có, nhưng…. Trời ạ.. Rốt cuộc nàng đang nghĩ đến cái gì vậy?

Cô nàng Tiểu Ngư vốn luôn tự xưng là lạnh nhạt thành thục lúc này cảm thấy mình giống như một con sâu mắc trong mạng nhện. Xung quanh toàn là mạng nhện dính dấp, càng muốn trốn tránh lại càng mờ mịt, suy nghĩ càng thêm loạn.

Có lẽ.. nàng hẳn đừng nên nghĩ gì cả thì tốt hơn! Đúng, mấy chuyện này đều quá sớm, quá hư vô, nàng không nên nghĩ, không nên nghĩ…

Vì vậy, khi người nào đó nhổ được mấy cọng thảo dược trở về, con ngõ nhỏ chật hẹp đã không còn bóng người nào nữa!

Nàng bỏ chạy?

Đinh Triệt nhìn thảo dược trong tay, khóe miệng từ từ cong lên, nụ cười cũng càng lúc càng đậm. Nếu nàng không có chút cảm giác nào, thì khi hắn nắm tay nàng kéo đi nàng không phản kháng? Nếu nàng không thèm để ý một chút nào, với tính tình của nàng, sao có thể bỗng dưng bỏ chạy? Thậm chí quên cả chuyện dịch dung?

Đinh Triệt một đường cười đi trở về quán trọ, dự định tự mình vì kẻ bỏ trốn nào đó tặng đồ qua, nhưng vừa vào phòng liền phát hiện không cần thiết nữa. Vì lúc này bao đồ của hắn được mở ra đặt ở trên bàn, mà trong đó, rõ ràng thiếu mất một bọc nhỏ.

Trên lầu, dán xong mặt nạ da lên mặt, Tiểu Ngư tỉ mỉ soi gương nhìn lại, phát hiện ngoại trừ sắc mặt cứng ngắc, thoạt nhìn không khác gì so với lần trước, hẳn là đủ để qua mắt người ngoài. Sờ sờ gương mặt qua lớp da giả, Tiểu Ngư khẽ thở phào, nhất thời cảm thấy an toàn hơn rất nhiều, vì như thế này, dù nhìn thấy người nào đó, trên mặt có vẻ khác thường gì cũng có thể che giấu tốt.

Có điều, mặt nạ này không phải lúc nào cũng có thể dễ dàng lột đi rồi lại dán lên, lúc thay đổi rất bất tiện, nhất là khi về nhà, dù sao cũng không thể luôn quay lưng với hai nha đầu ở nhà, hoặc là tránh mặt bọn họ?

Aizz.. Hai tầng thân phận quả thực phiền phức, vẫn nên nhanh chóng mở tửu lâu thôi. Sau này đem trọng tâm kinh tế chuyển tới tửu lâu, Bách Linh các bên này dần dần giao cho Liễu Viên Thanh, như vậy nàng có thể dùng hầu hết thời gian làm chính mình.

Đeo mặt nạ cánh bướm lên, Tiểu Ngư theo thói quen đi quanh một vòng mới vào Bách Linh các từ cửa sau. Nhưng mới vào con hẻm ở cửa sau, liền phát hiện hai chị em Phi Yến Hợp Đức đang đứng bên ngoài lặng lẽ nói chuyện.

Một lúc nữa tiểu hoàng đế sẽ tới, hai chị em nhà này sau không nhanh chóng chuẩn bị, ngược lại trốn ở chỗ này?

Tiểu Ngư vô thức giấu kín thân hình, bí mật lại gần.

“Chuyện như vậy ta không thể làm được, tỷ tỷ, tỷ nghe ta, bỏ ý định đó đi!

Đầu tiên là tiếng Hợp Đức, nghe có vẻ không vui.

“Muội muội,” Chỉ nghe tiếng Phi Yến khuyên nhủ, “Vị Triệu công tử kia còn trẻ lại anh tuấn, khí độ bất phàm, nhiều tùy tùng như vậy, nhất định là có tiền có thế, chúng ta dù ủy thân cho hắn làm thiếp, cũng còn hơn là về quê lấy một nam nhân thô lỗ nào đó làm chồng chứ?!”

Chúng ta? Tiểu Ngư nhất thời ngạc nhiên, Phi Yến muốn làm thiếp của tiểu hoàng đế? Nhưng khi trước nàng không phải còn thích Cung Hòa bị đuổi ra ngoài kia sao?

“Tỷ tỷ, thà làm vợ bình dân, chứ không làm thiếp kẻ giàu có, câu này năm đó khi tỷ muội chúng ta bị buộc nên bất đắc dĩ trở thành đào kép đã thề, lẽ nào tỷ đã quên?” Tiếng Hợp Đức có chút nghiêm khắc, nhưng lập tức lại mềm xuống: “Tỷ tỷ, ta biết tỷ hiện giờ có chút nản lòng thoái chí, nhưng chúng ta mấy năm nay mệt nhọc khổ sở, giữ mình trong sạch, không phải vì có một ngày có thể về quê đường đường chính chính lập gia đình hay sao? Triệu công tử tuy trẻ tuổi giàu có, nhưng những công tử phong lưu lắm tiền đó sao có thể thiếu nữ nhân? Dù cho tỷ muội chúng ta nhất thời được sủng ái, nhưng thiếp dù sao cũng vẫn là thiếp, chúng ta cũng sẽ đến lúc nhan sắc úa tàn, lúc đó hắn tiện tay cũng có thể bán cho người khác, những ngày như vậy, thật sự là điều tỷ muốn sao?”

Tiểu Ngư nghe mà gật gù, trong lòng có chút vui vẻ, cũng may Hợp Đức vẫn là một cô gái có chủ kiến.

“Nhưng vị Triệu công tử kia không phải người như thế, hắn là người tốt, quan trọng hơn là hắn thích muội, mà muội cũng thích hắn, hai người đã cùng thương nhau, sao muội nhất quyết không chịu? Chỉ cần muội nguyện ý bày tỏ với hắn, hắn nhất định sẽ đối tốt với muội, đến khi muội sinh cho hắn mấy đứa con, sao hắn có thể bán muội?” Phi Yến nhỏ giọng sụt sịt, “Còn tỷ tỷ, vốn dĩ là một kẻ bạc mệnh, mong muốn chỉ là một nơi sống yên ổn mà thôi, nếu muội nguyện ý giúp đỡ tỷ tỷ, tỷ tỷ vô cùng cảm kích, nếu không thể, chỉ cần muội muội hạnh phúc, tỷ tỷ cũng cảm thấy mỹ mãn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.