Hảo Nữ 18 Hảo Nữ Thập Bát Giá

Chương 107: Q.1 - Chương 107: Muốn đi cũng phải xả giận trước




“Xin hỏi Cổ Ngọc tỷ tỷ, bạc này thật sự tặng cho chúng ta sao?” Mắt thấy Phạm Đại sắp cãi lộn với Cổ Ngọc, Tiểu Ngư bỗng nhiên cười hì hì, bước đến trước tên sai vặt giơ tay cầm hai nén bạc nhỏ, tung hứng chơi đùa, hai nén bạc lần lượt rơi vào lòng bàn tay nàng, lập tức phát ra âm thanh lạch cạch va chạm.

“Tất nhiên, chẳng lẽ Tướng gia nhà chúng ta có thể vì chút bạc này mà đổi ý sao?” Thấy Tiểu Ngư cầm bạc, nụ cười lạnh của Cổ Ngọc đã biến thành khinh thường châm chọc.

“Tiểu Ngư…”

Phạm Thông còn tưởng Tiểu Ngư thật sự muốn nhận lấy năm mươi lượng bạc khuất nhục này, đang định khuyên can. Phạm Đại hiểu rõ tính tình cháu gái ngược lại lập tức không còn giận dữ, đúng lúc kéo Phạm Thông một chút, chờ xem Tiểu Ngư ứng đối.

“Ha ha, nếu đã vậy, còn phải phiền xin nhờ Cổ Ngọc tỷ tỷ cùng với tổng quản đại nhân thay ta nói cảm tạ tới Tướng gia.” Tiểu Ngư hơi mỉm cười, ánh mắt thoáng đảo ra phía bên ngoài tổng quản đã đi ra khỏi cửa tiểu viện, nhận lấy khay, thuận tay đặt lên trên bàn, cười cười nói với Thúy Vân Lục Ngạc vẫn đứng một bên: “Thúy Vân tỷ tỷ, Lục Ngạc tỷ tỷ, đa tạ hai người chiếu cố, ở đây chỉ có năm mươi lượng, hai người hãy cầm chia nhau đi mua kẹo bánh ăn chơi.”

“Cái này..”

Năm mươi lượng bạc đi mua kẹo bánh? Thúy Vân và Lục Ngạc nhất thời đều kinh ngạc ngây người, Cổ Ngọc cũng vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

“Ồ, đúng rồi, hai vị tỷ tỷ, không ngại ta lấy lại năm lượng chứ?” Tiểu Ngư đột nhiên lại giơ tay lấy một nén bạc, cười tủm tỉm.

Thúy Vân và Lục Ngạc còn đang kinh hoảng, nào biết lời này của nàng có ý tứ gì, đều chỉ có thể ngây ngốc mà gật đầu, Cổ Ngọc bên cạnh đang ngạc nhiên lập tức lại biến thành khinh bỉ.

“Cổ Ngọc tỷ tỷ.” Tiểu Ngư chẳng thèm đếm xỉa đến vẻ mặt ba người khác nhau, cười cười xoay người đối mặt với Cổ Ngọc, miệng ngọt ngào nói: “Ta và Cổ Ngọc tỷ tỷ cũng chỉ là ba năm trước có duyên tình cờ gặp mặt một lần, Cổ Ngọc tỷ tỷ lại khách khí đặc biệt đến tiễn như vậy, thật sự rất vất vả, năm lượng bạc này thưởng cho tỷ tỷ mua nhiều thêm chút phấn son đi… Aiz, ta nghe nói nữ nhân thời này ấy à, một khi đã lớn tuổi, nhất định phải bảo dưỡng thật tốt mới được, nếu không tương lai sau này, chủ không thương chồng cũng không yêu, vậy thì không được tốt lắm đâu!”

“Ngươi…” Gương mặt vốn dĩ trang điểm xinh đẹp của Cổ Ngọc lập tức trở nên vặn vẹo.

Tiểu Ngư nói xong, hai tay nhanh như chớp kéo lấy tay Cổ Ngọc, một tay nhét nén bạc nhỏ vào tay ả ta.

Cổ Ngọc răng nghiến lại răng rắc, tức giận đến không nói được thành lời, muốn giằng tay ra vứt bỏ nén bạc nhỏ như khối than lửa đang cháy kia, lại không biết tại sao làm cách nào cũng thoát không nổi đôi tay nhỏ bé của Tiểu Ngư.

“Ai nha.. Cổ Ngọc tỷ tỷ đừng khách khí chứ, chỉ là một chút ban thưởng nho nhỏ thôi mà!” Tiểu Ngư cố ý nói tay nàng giãy dụa thành giả bộ đẩy đưa, lực đạo bàn tay cũng không buông, trên mặt lại cười càng thêm ngọt ngào, đồng thời đánh mắt ra hiệu cho Phạm Đại và La Đản: “Cha, Nhị thúc, cầm lấy hành lý, chúng ta cáo từ thôi!”

Phạm Đại đã sớm cười đến toạc cả miệng, nghe nói vậy nhanh chóng xách hai bao đồ nặng đeo lên vai, vẫn còn thừa một tay nhanh chóng kéo Phạm Bạch Thái ôm Bối Bối cùng đi ra ngoài, miệng ha ha lớn tiếng cười nói: “Được, đi, chúng ta đi tiêu dao tự tại!”

Phạm Thông, La Đản và Nhạc Du vội lấy lại tinh thần cũng đều tự mang hành lý, đi theo sau Phạm Đại. Đợi cho bọn họ đều ra khỏi phòng, Tiểu Ngư mới cười khẽ hướng Thúy Vân Lục Ngạc gật đầu, sau đó thản nhiên cười nhìn Cổ Ngọc: “Cổ Ngọc tỷ tỷ, chúng ta đi nhé!”

Nói xong, hai tay đột nhiên thả lỏng, người đã như cánh bướm nhanh nhẹn quay đi.

“Các ngươi… A!!..” Cổ Ngọc mới phản ứng lại đang muốn liều lĩnh chửi ầm lên, không ngờ chính mình liều mạng kéo đẩy lại đột ngột hụt hẫng, cả người nhất thời bất ngờ không kịp đề phòng mà lui lại mấy bước.

Cũng do ả không may, mấy bước lùi này, vừa vặn đụng phải một chiếc ghế thấp, nhất thời trọng tâm bất ổn mà ngã về phía sau, trượt qua cả chiếc ghế ngửa mặt lên trời, chỉ nghe rầm một tiếng, phần dưới xương sống đau đớn vô cùng, nước mắt giống như đập nước mở cửa cống xả, ào ào tuôn ra. Trong lúc đầu óc choáng váng, một cảm giác châm chọc ê chề còn hơn cả đau đớn ngoài thể xác tràn ngập trong lòng.

Chỉ hai ngày ngắn ngủi, vừa ngửa mặt bái trời vừa giơ cả bốn chân, sự nhục nhã này, cả đời ả khó mà quên được.

“Ha ha ha ha… Ta đã nói Tiểu Ngư nhà chúng ta sẽ không mặc kệ người khác bắt nạt mà, ai chà chà, vẫn là Tiểu Ngư nhà chúng ta có cách, chỉ vô cùng đơn giản mà chỉnh được nha đầu kia khóc cha gọi mẹ, còn cứng rắn khiến người Tiền phủ chẳng nói gì được. Quá đã, thật sự là quá đã!”

Mọi người dắt bốn con ngựa vừa rời khỏi tầm nhìn của bảo vệ Tiền phủ, Phạm Đại lập tức ôm bụng cười to, mọi người cũng không nhịn cười nữa.

“Kỳ thật, gã tổng quản kia con cũng không vừa mắt nổi, thật muốn chỉnh cả hắn luôn, chỉ tiếc người ta quyền to thế lớn, nếu không…” Sau khi mỉm cười, Tiểu Ngư có chút tiếc nuối nói.

“Tiểu Ngư, chúng ta nếu đã rời khỏi Tiền phủ, sau này cũng đừng nghĩ đến việc này nữa! Con không phải vẫn muốn cuộc sống bình yên sao, chúng ta không đáng vì hơn thua một cơn giận mà đắc tội bọn họ.” Sợ Tiểu Ngư lại nghĩ ra ý tưởng xả giận nào đó, Phạm Thông vội khuyên nhủ.

“Con đâu có ngốc như vậy!” Tiểu Ngư liếc xéo hắn một cái, loại như Cổ Ngọc sở dĩ dám vô lễ như vậy, là ỷ vào tổng quản dung túng, mà vẻ mặt tổng quản khinh thường thế kia, ở phía sau cũng là Tiền Duy Diễn. Nàng có thể chỉnh đốn một nha hoàn, cũng không thể thật sự đắc tội Tiền Duy Diễn, trừ khi nhà họ Phạm sau này không muốn sinh tồn nữa, huống chi thiên hạ này còn nhiều tiểu nhân đắc chí, nàng dù sao cũng không thể gặp một kẻ lại chỉnh một kẻ đúng không?

“Aiz, chỉ tiếc một mầm non tốt, lại sinh trưởng trong nhà như vậy, nếu nó là con cái nhà bình thường thì tốt biết bao.” Phạm Đại quay đầu lại liếc nhìn tường bao cao cao của Tiền phủ, có chút không nỡ nói.

“Nhị đệ, giữa người với người đều phải nói đến duyên phận, có lẽ đệ và đứa nhỏ Đinh Triệt kia thật sự không có duyên thầy trò, đệ đừng nên quá chấp nhất!”

“Nhị thúc, không phải thúc vẫn hay nói có tỷ tỷ là đủ rồi sao? Cẩn thận say này tỷ tỷ không theo thúc học võ công nữa đấy nhé!”

Bên ngoài Tiền phủ chính là đường phố người xe qua lại, mà mọi người ngoại trừ huynh đệ họ Phạm thì không ai khác biết cưỡi ngựa, bởi vậy hiện giờ ngồi trên ngựa chỉ có duy nhất Phạm Bạch Thái đang được Phạm Đại giữ ngựa, hiện giờ nó vừa ngồi trên cao nhìn xuống hưởng thụ cảm giác lắc lư mới mẻ trên lưng ngựa, vừa cười hì hì nói.

“Ta cũng chẳng thèm, mục tiêu của ta là kiếm nhiều tiền ở nhà lớn, có ruộng có đất, làm một người chủ thư nhàn thoải mái, cũng chẳng phải là nữ hiệp oai phong ngút trời gì đó, cho nên, cái gì mà tuyệt thế võ công của ai đó.. không học cũng chẳng sao!” Tiểu Ngư khịt mũi nói.

“Ai nha nha, tiểu nha đầu, cháu là muốn bắt nạt Nhị thúc không có truyền nhân khác phải không? Thật là đau lòng quá, không được không được, đêm nay nhất định phải mua cho ta mười cân rượu ngon bồi thường một chút!” Phạm Đại cố ý khoa trương tức giận oa oa kêu lớn, khiến mọi người lại cười to một hồi, càng vui vẻ mà đem những bực bội ở Tiền phủ bỏ quên tận chín tầng mây.

Hiện giờ mây đã rẽ, mặt trời ló dạng, một nhà bọn họ tương lai còn rất nhiều thời gian, làm gì phải để chính mình nghĩ đến nhiều chuyện không vui như vậy chứ?

Xen lẫn vào đám đông, cả nhà vừa cười đùa vừa đi càng lúc càng xa, lại không biết sau khi bọn họ đã đi rất xa rồi, trong Tiền phủ đột nhiên lao ra một thiếu niên ôm một con cáo màu lửa đỏ, chẳng quan tâm đến mấy tên hầu phía sau can ngăn, một mình ngơ ngác đứng giữa dòng người, mờ mịt nhìn quanh, đứng rất lâu rất lâu.

Hắn rốt cuộc vẫn cô độc một người!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.