“Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?”
Ra khỏi thôn, cảm giác được Tiểu Ngư đang dẫn hắn quay về hướng bến sông, Đinh Triệt lại cảnh giác dừng chân lại.
“Cứ yên tâm, tuy rằng nhìn bộ dạng cậu
nhất định có thể bán được không ít tiền, có điều nể mặt cảm tình giữa
cậu và Nhạc Nhạc tốt như vậy, tôi sẽ không bán đứng cậu.” Tiểu Ngư quay
đầu lại cười.
Đi thêm hai
bước nữa, thấy hắn vẫn còn chần chừ không chịu đi, trong lòng lại dậy
lên tà ác: “Có điều, tôi nghe nói có nhiều quan to quý nhân rất thích
thiếu niên trẻ trung tuấn mỹ, nếu cậu một người ở tại chỗ này, đột ngột
bị người ta dùng bao tải chụp đầu thì cũng đừng có hối hận nhé!”
Đinh Triệt sắc mặt lập tức trắng bệch, cắn răng nói: “Ta sao biết được ngươi không có ý xấu?”
“Ý xấu? Tôi thì có thể có ý xấu gì được?” Tiểu Ngư nhướn mi, giơ tay so so cái đầu của hắn chỉ cao hơn mình chừng ba tấc, cười quỷ dị: “Cậu sẽ không cho tôi là sơn trại nữ vương gì gì
đó, muốn bắt cậu làm áp trại tướng công đấy chứ? Nói thật thì, tôi thích nam nhân cao lớn cường tráng một chút, thân thể bé nhỏ này của cậu còn
chưa phù hợp với yêu cầu của tôi đâu.”
“Ngươi…” Lần này lập tức liền đụng trúng
chỗ đau của Đinh Triệt, lòng tự trọng bị đả kích nghiêm trọng, thiếu
niên phẫn nộ nhìn nàng, không chút do dự xoay người bước đi.
“Này, cậu muốn đi đâu vậy?” Ha, cậu nhóc
này đúng thực là cá tính, nhìn đến thằng nhóc xấu xa kiêu căng tự đại
ngày đó hiện giờ bị mình chặn họng nói không ra lời, Tiểu Ngư cảm thấy
tâm tình thật sự là tốt, hoàn toàn quên vừa rồi mình còn định hào phóng
một chút.
“Không cần ngươi quản.” Đinh Triệt không quay đầu lại.
“Nếu không phải bởi vì Nhạc Nhạc, tôi
cũng chẳng muốn quan tâm đến cậu!” Tiểu Ngư nhịn cười, biết rằng trêu
chọc đứa bé đáng thương này có vẻ là hơi quá đáng, nhưng vẫn nhịn không
được đùa thêm hắn vài câu nữa.
“Nhạc Nhạc là của ta.” Đinh Triệt lập tức xoay người, đương nhiên còn không quên lùi lại về phía sau từng bước,
cứ như chỉ cần Tiểu Ngư muốn ra tay cướp Nhạc Nhạc liền lập tức bỏ chạy.
“Cho dù nó có là của cậu..” Thái độ bảo
vệ của Đinh Triệt với Nhạc Nhạc khiến Tiểu Ngư thoáng có chút cảm động,
có điều ngoài miệng nàng lại nói: “.. Thì tôi cũng không thể để cậu hại
Nhạc Nhạc.”
“Ta hại Nhạc Nhạc lúc nào chứ?” Đinh
Triệt sắp tức điên mất rồi, con nhóc này quả thực là kỳ quái, trời biết
tại sao hắn còn muốn ở chỗ này lãng phí thời gian với nó mà không phải
mau mau chạy nhanh khỏi đây, miễn cho lát nữa những kẻ kia tìm đến bắt
hắn trở về.
“Hiện giờ trời đã tối, rất nhiều rắn rết
chó sói lát nữa đều đi ra kiếm ăn, cậu một người mang theo Nhạc Nhạc đi
loạn, nếu Nhạc Nhạc bị dã thú ăn thịt, chẳng lẽ không phải là hại nó
sao?” Tiểu Ngư cố ý hừ nói.
“Chỗ này sao có thể có chó sói? Ngươi
muốn dọa ta sao?” Đinh Triệt vẻ mặt dù vẫn cứng rắn ngang ngạnh, nhưng
ánh mắt lại nhịn không được mà liếc nhìn quanh, bước chân đang lùi về
sau cũng dừng lại.
“Tin hay không tùy cậu, dù sao không có
Nhạc Nhạc, tôi và Bối Bối ba năm qua vẫn sống tốt.” Tiểu Ngư vừa quay
người đi về phía bờ sông, vừa cúi đầu vuốt ve Bối Bối trong lòng. “Bối
Bối, chúng ta đi, chờ có cơ hội, tao sẽ kiếm cho mày một bạn khác vậy!”
Một bước, hai bước, ba bước…
“Chờ một chút.” Mới đi năm bước, phía sau quả nhiên truyền đến câu nói như dự đoán.
Tiểu Ngư cong khóe miệng, mỉm cười quay lại.
“Ta tin ngươi một lần.” Đinh Triệt rõ
ràng đã bị ép xuống hạ phong, ngoài miệng vẫn còn ngang bướng như vịt
chết: “Có điều nói cho rõ ràng, ta và Nhạc Nhạc sẽ không tách rời nhau,
nếu không vì không muốn Nhạc Nhạc gặp nguy hiểm, ta sẽ chẳng theo ngươi
quay về.”
Tiểu Ngư vốn còn muốn châm chọc một câu:
“Cậu tưởng tôi là vì cậu sao? Tôi chỉ nể mặt Nhạc Nhạc mà thôi.” Có điều nghĩ lại, nàng lân la ở đây cũng đã lâu, trở về muộn nữa thì sợ rằng
mọi người sẽ lo lắng, liền chỉ cười nói: “Nhạc Nhạc, chúng ta đi thôi!”
Thật sự là hổ xuống đồng bằng bị chó bắt nạt!
Con nhóc chết tiệt này, chờ đến một ngày
hắn thoát khỏi cảnh khó khăn này, nhất định phải bắt nó cầu xin tha thứ
về sự vô lễ và trêu chọc hôm nay! Đinh Triệt liều mạng cắn răng khống
chế chính mình, trừng mắt theo bóng lưng Tiểu Ngư, hai mắt cơ hồ như sắp phun ra lửa, trong lòng âm thầm thề, lại không nghĩ chính mình tại sao
đến cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng nàng. Nhìn Tiểu Ngư đi về phía
chiếc thuyền nhỏ chỉ cách thuyền lớn kia hơn mười thước, vạch cỏ lau ra, có thể nhìn thấy trên thuyền lớn kia người đàn ông đang đi đi lại lại
tuần tra, Đinh Triệt lập tức cẩn thận nói: “Ta không đi, ta ở đây là
được rồi.”
Thằng nhóc này lòng cảnh giác đúng thật
là cao, Tiểu Ngư liếc mắt khinh thường, có điều nếu như chính mình đứng
vào vị trí của nó lúc này, quả thật cũng không dễ dàng tin tưởng một
người ngay cả một con cáo con cũng bán với giá năm lượng bạc, huống chi
khoảng cách giữa thuyền mình và thuyền lớn kia gần như vậy, nàng tỏ ý
không sao cả, nói: “Tùy thôi. Vậy cậu ở chỗ này chờ đi.”
Nói xong, ôm Bối Bối trở lại cạnh thuyền nhỏ, nhẹ nhàng nhảy lên.
Đinh Triệt núp sau rặng cỏ lau rậm rạp,
ánh mắt không ngừng qua lại giữa thuyền lớn và thuyền nhỏ, cặp mày anh
tuấn nhíu chặt lại, bất an nói với con cáo trong lòng: “Nhạc Nhạc, mày
nói con bé kia có thể tin tưởng được không? Nếu nó muốn lừa lấy mày trở
về, chờ lúc tao không để ý đi báo cho đám kẻ xấu kia thì làm sao bây
giờ? Tao đã không còn gì cả nữa rồi, không thể mất thêm mày nữa.”
“Ư…” Nhạc Nhạc ngẩng đầu, liếm liếm mặt hắn.
“Nhạc Nhạc, mày nói, chúng ta có thể tìm
được cha mẹ tao không?” Đinh Triệt tâm tình suy sút áp mặt xuống bộ lông mềm mại của Nhạc Nhạc, buồn rầu nói, “Ông nội mới bị trách tội biếm ra
khỏi kinh thành, bọn họ người người đều trở mặt, kỳ thật bọn họ cho đến
giờ vốn đều không thật lòng thích tao, trước kia đều chỉ vì quyền thế
của ông nội, phải không? Nhạc Nhạc, tao rất nhớ cha và mẹ… Nhưng lộ phí
của chúng ta đã bị kẻ trộm đáng ghét lấy cắp hết rồi, đường lại xa như
vậy, chúng ta còn lên nhầm thuyền nữa, về sau chúng ta nên làm sao bây
giờ?”
Thì ra là trong gia tộc gặp phải biến cố, khó trách tình trạng lại cách biệt một trời một vực như vậy, nghe thằng bé nói thì, tựa hồ như cha mẹ đều còn khỏe mạnh, chỉ là cách rất xa,
xem ra nếu nó muốn tìm đến người thân chỉ sợ cũng không dễ dàng.
Trước rặng cỏ lau, nhìn thiếu niên cả
người đang chìm trong mịt mờ, Tiểu Ngư cảm thấy chính mình dường như lần đầu tiên kế thừa một chút bi thương trắc ẩn của Phạm Thông, không ngờ
lại dâng trào một chút lòng thương cảm hiếm thấy.
“Đứa bé đáng thương.”
Tiểu Ngư còn chưa kịp thở dài, Phạm Thông bên cạnh đã than một tiếng, Đinh Triệt trong rừng cỏ lau lập tức bị
kinh động, đột ngột ngẩng đầu lên, mà Tiểu Ngư vừa nghe thấy tiếng Phạm
Thông thở dài đã lập tức tỉnh táo lại, liếc mắt xem thường.
“Cha, không phải đã bảo cha đừng ra rồi sao?”
“Ta chỉ nhìn xem đứa bé này mà thôi. Cậu
bé đừng sợ, ta là cha Tiểu Ngư, không phải người xấu.” Thấy Đinh Triệt
thoáng cái đã lùi về sau, Phạm Thông vội nhẹ nhàng an ủi, hướng về phía
hắn làm một động tác nhẹ, nhìn thoáng qua thuyền lớn, nói: “Chuyện vừa
rồi chúng ta đều thấy, cháu không phải lo lắng, hiện giờ cháu rất an
toàn, những người đó đều tưởng rằng cháu đã chạy xa, không ngờ được là
cháu ở ngay chỗ này đâu.”
Đinh Triệt nhìn hắn, lại nhìn Tiểu Ngư
không ôm Bối Bối mà ngược lại cầm hai cái bánh bao cùng với nước, không
trả lời. Hắn ở trên thuyền đã nếm thử rất nhiều bắt nạt ức hiếp của
những người lớn tuổi và khỏe hơn hắn, hiện tại đối với người lớn loại
nào cũng đều theo bản năng đề phòng. Lý trí nói cho hắn, hiện tại hẳn là nên trước khi người đàn ông kia bắt lấy hắn phải nhanh nhanh chạy cho
xa mới đúng, nhưng thiện ý trong mắt đối phương lại khiến hắn do dự mà
chưa nhích chân.
“Đến đây, trước ăn một ít đi.” Phạm Thông hành tẩu giang hồ đã nhiều năm, trong đời đã từng giúp đỡ không biết
bao nhiêu thiếu niên giống như Đinh Triệt, tự nhiên là hiểu được sự
không tin tưởng lúc ban đầu của thằng bé, liền nhẹ nhàng mà đẩy Tiểu Ngư một chút, ý bảo nàng đem đồ ăn đến cho nó.
“Cha, cha cứ về thuyền trước đi, chuyện ở chỗ này con sẽ tự giải quyết được.” Tiểu Ngư lại đứng yên, dựa theo
tính tình Phạm Thông, nếu để hắn nhúng tay, thể nào cũng không thu nhận
Đinh Triệt thì không xong, nhưng vấn đề là nhà bọn họ hiện giờ không có
điều kiện thu nhận kẻ lưu lạc, cũng không thể thu nhận bất luận một
người xa lạ nào.
“Tiểu Ngư, đứa bé này tốt xấu gì coi như
cũng có duyên với chúng ta, hơn nữa có vẻ như nó vẫn chăm sóc rất tốt
cho Nhạc Nhạc, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, chúng ta trước để người ta
lên thuyền nghỉ ngơi một đêm, đợi ngày mai những người kia rời đi rồi
bàn tiếp, được không?” Phạm Thông ôn hòa nói.
Tiểu Ngư liền trợn mắt xem thường: “Cha,
cha có lòng tốt muốn giúp đỡ người ta, cũng phải xem trước xem người ta
có tin mình hay không mới được.”
Tạm thời thu nhận qua một đêm nàng không
phản đối, vấn đề là nàng khó có khi làm chuyện tốt thì người nào đó
ngược lại không thèm cảm kích ấy chứ!
“Cám ơn!” Ngay khi Tiểu Ngư nghĩ Đinh
Triệt sẽ giữ im lặng hoặc tiếp tục kiêu ngạo mà cự tuyệt, thì bất ngờ,
hắn lại thấp giọng có lễ mà nói một tiếng tạ ơn.
Ồ, chú nghé con* ban nãy thoáng chốc đã trở thành một trang tuấn kiệt bé nhỏ** thức thời rồi sao? Nàng còn tưởng rằng nó sẽ kiên trì ở lại trên bờ để đề phòng và tùy thời chạy trốn chứ.
*(Nguyên văn: Tiểu nghé con): ý nói tính ngang bướng hung hăng (như trâu bò) của đứa trẻ.
**(Nguyên văn: Tiểu tuấn kiệt): thoát ý từ câu “thức thời mới là trang tuấn kiệt”.
Tiểu Ngư không khỏi nhíu mày một chút,
Phạm Thông thì đã mặt mày hớn hở, vội vàng tiến lên vạch đám cỏ lau ra
kéo hắn lên thuyền: “Đến đây, chúng ta lên thuyền ăn, trên thuyền có
canh nóng, cũng ấm áp, ta còn có con…”
“Khụ khụ..” Tiểu Ngư ho mạnh mấy tiếng.
“À… ha ha… đi thôi, lên thuyền nói sau.” Phạm Thông vội đem chữ “trai”
phía sau chữ “con” nuốt lại, vừa kéo Đinh Triệt vẻ mặt nghi ngời, vừa cố ý giúp hắn che chắn phía thuyền lớn.
Động tác ấy quả nhiên khiến cảnh giác của Đinh Triệt giảm đi rất nhiều, tuy nói cha con nhóc này có vẻ gì đó kỳ
lạ, nhưng vẫn không phản kháng đi theo hắn.
Tiểu Ngư không tỏ ý gì, lui qua một bên
để bọn họ đi trước, trong lòng hạ quyết tâm, quyết định đợi ngày mai
thuyền lớn kia đi rồi, nàng sẽ để thằng bé này rời thuyền, thích đi đâu
thì đi.
Về phần lộ phí, nếu nó thông minh, đem
quần áo trên người bán đi, ít nhất cũng được hơn mười xâu tiền, tiết
kiệm một chút cũng đủ chi tiêu, cho nên nếu không phải cùng đường mạt
lộ, nhà họ Phạm bọn họ cũng không có nghĩa vụ phải loạn làm người tốt,
dù sao cũng chẳng ai cậy được vào cái gọi là trách nhiệm cứu vớt, huống
chi đối với vị công tử đại gia này mà nói, chịu nhiều trải nghiệm và khó khăn một chút, sớm có nhiều hiểu biết với cuộc sống hiện thực cũng
không nhất định là chuyện xấu.