Hảo Nữ 18 Hảo Nữ Thập Bát Giá

Chương 122: Q.1 - Chương 122: Nỗi buồn phiền của hai huynh đệ




Ăn xong bữa sáng, luyện chữ thêm nửa canh giờ, sau đó lại nằm xuống ngủ thêm một giấc nữa, bù lại mỗi đêm khuya không được ngủ đủ giấc vì phải đi theo Phạm Đại đến nơi vắng người luyện võ, đây là thói quen hiếm hoi từ khi Tiểu Ngư lập ra gánh hát, nàng khó có được lúc nhàn rỗi, hôm nay cũng không phải là ngoại lệ.

Sau nửa canh giờ, đợi đến khi nàng mãn nguyện tỉnh lại từ giấc mộng, mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói lọi tỏa khắp nhân gian, trên không trung được mấy đám mây trắng nõn che phủ, bầu trời xanh thăm thẳm kia trở nên vô cùng trong suốt. Từ cửa sổ trên lầu nhìn về phía xa, dưới khung trời cao vút, cỏ dại trên bình nguyên mênh mông vô bờ một nửa tươi tốt một nửa tiêu điều, mang theo ý cảnh sâu sắc của bầu không khí cuối thu, lại thấm đẫm một loại phong vị chín muồi đặc biệt của sinh mệnh.

Trong bốn mùa của một năm, Tiểu Ngư thích nhất chính là mùa này. Đặc biệt là trải qua một mùa hè nóng bức không điều hòa không quạt điện, ở buổi sáng sớm gió mát hiu hiu thổi thế này, càng cảm nhận sâu sắc được sự đáng yêu của mùa thu.

Thay đổi một bộ y phục màu xanh nhạt thêu hoa cúc nhỏ, vấn một kiểu tóc đơn giản, dùng hai cây trâm gỗ đàn hương cố định xong, Tiểu Ngư sảng khoái xuống lầu, đến tiền viện tìm Phạm Đại.

Hôm nay diễn vở “Ngưu Lang Chức Nữ”, theo như lệ cũ trước đây, những ngõa tứ câu lan khác ghen tị, sợ rằng khó tránh khỏi sẽ có người đến phá đám, vì bảo hiểm, tốt nhất là để Nhị thúc tự mình đi một chuyến, bảo đám lưu manh du côn mà Nhị thúc thu phục được kia đến trấn giữ.

Nói đến đám lưu manh trẻ tuổi kia, thật ra là vô tình trồng liễu liễu lên xanh, lúc trước vì bảo vệ nghệ nhân của mình, không tránh khỏi phải giết gà dọa khỉ giáo huấn một vài tên ác bá trong đó, không ngờ qua vài lần, ngược lại khiến đám người kia toàn bộ bị thu phục, sống chết thông qua nghệ nhân kiên quyết tỏ ý muốn Phạm Đại thu họ làm đồ đệ. Tiểu Ngư nhân cơ hội nảy ra một ý hay, mượn danh Phạm Đại hợp nhất bọn họ lại, từng tháng dạy mấy chiêu, đồng thời định ra quy củ không được như trước kia bắt nạt ức hiếp mọi người, chỉ giữ lại một số người dùng phí bảo vệ hạng cao nhất duy trì sinh nhai cho bọn họ, lại chọn mấy người gia thế ổn khuyên họ dùng ít tiền vào nha môn làm người hầu. Đem địa đầu xà kết hợp với lực lượng quan phủ, mặc dù không làm đại sự gì, nhưng cứ như vậy, chuyện gánh hát hay bị du côn lưu manh bắt nạt liền cơ bản giải quyết xong.

Có điều, nhà mình có người bảo vệ, không có nghĩa là chỗ khác không tìm đến quấy phá, nhất là một năm này gánh hát Bách Linh phát triển nhảy vọt, không biết đã chặn lại tài lộ của bao nhiêu người, lén muốn phá rối cũng không ít, nhất là mỗi lần có vở diễn mới mở màn, mánh khóe thủ đoạn lại ùn ùn tới. Mà ở trong câu lan cả ngày đều có dân chúng ra vào, đôi khi thật đúng là khó lòng phòng bị, chỉ có thể chú ý nhiều một chút.

Phạm Đại đang ở trong phòng mình uống rượu, thỉnh thoảng lại múa thanh mộc kiếm.

Ba năm này để giúp võ đạo của Tiểu Ngư cao thêm mấy tầng,Phạm Đại chạy ra ngoài không ít, cơ hồ chỉ cần nghe ở đâu có cao thủ liền lập tức tiến đến, danh nghĩa là luận bàn võ đạo, kỳ thật là muốn vụng trộm lấy sở trường của người ta để bổ sung cho chính mình, dùng tập hợp nhiều trường phái để khắc chế tuyệt kỹ độc môn của lão già quái dị.

Chỉ là những năm gần đây triều đình trọng văn khinh võ, khiến cho các môn phái đều thu hẹp, rất nhiều cao thủ võ lầm ngày trước đều thoái ẩn, nhưng vậy cũng không có nghĩa người ta sẽ vui lòng đem sở học gia truyền dạy cho người ngoài. Phạm Đại muốn học tất nhiên chỉ có thể sử dụng những phương pháp đặc biệt, may mà hắn còn nhớ rõ cải trang và che giấu hành tung, bằng không chỉ với ba năm hắn đi “khiêu chiến”, đại viện Phạm gia này đã sớm bị kẻ thù vây chặt như nêm cối, nào có được yên tĩnh như bây giờ?

“Tiểu Ngư, cháu tới thật đúng lúc, Nhị thúc đang muốn đi tìm cháu đây.” Thấy Tiểu Ngư bước vào, Phạm Đại không đợi nàng mở miệng đã nhíu mày nói.

“Nhị thúc có việc gì à?”

“Ừ, hai chiêu tinh túy của lão già họ Lý ta nghĩ một tháng cũng chưa thông, cho nên ta định đi tiếp Thái Hành Sơn một chuyến nữa.”

Gia tộc họ Lý ở Thái Hành Sơn? Tiểu Ngư nhất thời nhịn không được giật giật khóe miệng, nhắc nhở: “Nhị thúc, thúc đừng quên lần trước suýt nữa thì thua bọn họ không về được, thúc còn muốn đi nữa?”

Phạm Đại khí phách hiên ngang ưỡn ngực nói: “Chính vì lần trước thất thủ nên lần này mới càng muốn đi. Cháu yên tâm, Nhị thúc tuy rằng còn chưa hiểu được hai chiêu kia, nhưng lúc này ta có chuẩn bị mà đi, nhất định sẽ không giống lần trước…”

“Không được, không cho phép!” Tiểu Ngư nghiêm mặt nói.

“Cháu gái ngoan, Nhị thúc cam đoan, lần này nhất định sẽ bình an trở về, cháu cũng biết tính Nhị thúc mà, nếu vướng mắc này cứ ở trong lòng, Nhị thúc sẽ không ăn ngon ngủ yên được.” Phạm Đại nịnh nọt cười lấy lòng nói.

“Hai chữ: không được.” Tiểu Ngư không chút châm chước.

“Cháu gái bảo bối…”

“Không được, không được, không được!” Tiểu Ngư nghiêm mặt nhìn Phạm Đại: “Nhị thúc, ta cảnh cáo trước, nếu thúc dám vụng trộm đi Thái Hành Sơn, cho dù có bình an trở lại đi chăng nữa, ta cũng sẽ không luận võ với Đinh Triệt, cho lòng thúc cả đời thấp thỏm không biết ta và Đinh Triệt rốt cuộc ai thua ai thắng. Thúc cũng biết ta luôn nói được làm được đấy!”

“Tiểu Ngư…” Thấy Tiểu Ngư không ngờ lại dùng cách không chịu luận võ để đè lại mình, Phạm Đại nhất thời ngu người.

Ba năm này, hắn vẫn cố gắng huấn luyện Tiểu Ngư, chính là vì tương lai có ngày được hãnh diện, nếu Tiểu Ngư không chịu luận võ, quả thực giống như thắt lưng giắt bạc triệu mà không thể cho người ta biết mình có tiền! Khóc! Như vậy sẽ chết người đó!

“Được rồi, ta không đi!” Phạm Đại vòng vo đầu óc cả ngày, vẫn không nghĩ ra cách nào khiến Tiểu Ngư đồng ý được, đành ủ rũ bỏ qua ý định này.

“Vậy mới phải.” Tiểu Ngư mỉm cười, “Đúng rồi, Nhị thúc, Đản Nhi đâu?”

“Nó nói hôm nay “Ngưu Lang Chức Nữ” diễn ngày đầu tiên, sợ sẽ có người đến quấy rối, sáng sớm đã vào thành thu xếp rồi.” Phạm Đại vẫn còn ỉu xìu, nói.

Tiểu Ngư ngẩn ra, lập tức trong lòng ấm áp, vẫn là Đản Nhi có tâm, cuối cùng vẫn trước nghĩ đến điều nàng cần.

“Vậy Nhị thúc cũng thong thả suy nghĩ đi.” Tiểu Ngư cười nói, nếu La Đản đã đi, vậy không cần Phạm Đại tự thân xuất mã, La Đản từ sáu năm trước vào nhà bọn họ, vẫn như cũ trầm lặng ít lời, không ngờ quản đám lưu manh kia cũng có thủ đoạn.

“Đợi, ta đi cùng cháu luôn, miễn cho lát nữa cha cháu lại đây kéo ta đi nhà Trương quả phụ làm việc.” Nhắc đến Trương quả phụ ba năm vẫn nhiệt tình không đổi với hai huynh đệ, Phạm Đại không khỏi giật mình mà run rẩy.

Tiểu Ngư nhất thời buồn cười, nói tới Trương quả phụ này cũng thật sự là hay ho. Năm đó nhà bọn họ mới tới đây, Phạm Thông ở trên đường tiện tay giúp nàng ta chặn một đống sào trúc bị đổ xuống, nàng liền lấy lý do báo đáp ân cứu mạng, cứ ba ngày bảy lượt lại đến nhà cảm tạ một phen, đồng thời hỏi han ân cần với Tiểu Ngư và mọi người, đưa này đưa kia, nghiễm nhiên ra vẻ thân thiết tự cho mình là trưởng bối. Sau nàng thấy Phạm Thông mặc dù lương thiện nhưng lại giống đồ ngốc hình như không hiểu được tình yêu nam nữ, liền thay đổi ý định tấn công Phạm Đại, qua một thời gian, thấy Phạm Đại dầu muối không tiến, lại xoay chuyển tâm tư một lần nữa đi dính lấy Phạm Thông… Cứ lung lay lúc lắc như vậy, giữa lúc đó thuận tiện thường thường lại biểu thị một chút quan tâm với Nhạc Du tuấn mỹ, hoặc sửa chữa y phục cho La Đản..vv.. Không ngờ thoáng chốc đã ba năm trôi qua.

Đương nhiên, về phần trong ba năm này, quả phụ xinh đẹp đa tình kia có len lén đi tìm nam nhân khác hay không, Tiểu Ngư cũng không biết, dù sao nàng cũng chưa từng coi nàng ta thành mẹ kế hay bà thím tương lai, nàng ta thích tìm nam nhân nào thì tìm.

Đáng thương lại đáng tiếc chính là lão cha của nàng, tuy rằng biết rõ Trương quả phụ mỗi lần vờ đáng thương đến kể khổ trong nhà không đàn ông làm việc, ý tại ngôn ngoại, nhưng mỗi lần đều không nhẫn tâm từ chối, chỉ có thể tận lực lôi kéo thêm người nữa, hoặc là La Đản hoặc là Phạm Đại cùng đến, miễn cho bị quả phụ xinh đẹp thiên kiều bá mị kia ngược lại ăn đậu hũ của hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.