Hảo Nữ 18 Hảo Nữ Thập Bát Giá

Chương 124: Q.1 - Chương 124: “Nỗi đau” muốn gặp mà không thể gặp




“Gặp may mà thôi, tên ngốc kia cùng lắm là cỡ tam lưu, nếu có thể giải quyết xong trong vòng nửa nén hương mới miễn cưỡng tính ngươi có bản lĩnh thật.” Lão già ăn mày chẳng thèm liếc cây hương kia lấy một cái, một tay cầm xương gà cắn, một tay lấy ra một hồ lô màu tím ném về phía thiếu niên.

“Sư phụ, người không thể đổi ý được.” Thiếu niên tiếp được hồ lô, ánh mắt đang mang theo ý cười lập tức bị phủ lên một tầng băng sương.

“Ta có nói như vậy à? Tiểu tử thối, ngươi còn dám bày cái kiểu mặt này ra cho sư phụ xem, cẩn thận ta đổi ý thật đấy! Còn không mau rót rượu cho ta!” Lão già ăn mày cuối cùng ngẩng đầu lên, một đôi mắt mở to hung dữ trừng hắn. Nếu hiện giờ Tiểu Ngư và Phạm Đại có ở đây, nhất định liếc mắt cũng có thể nhận ra lão ăn mày này chính là lão già quái dị Bỉ Lương năm đó cướp Đinh Triệt cao chạy xa bay.

Vậy chẳng lẽ cậu thiếu niên lúc thì trông nghèo túng rách rưới giống tên ăn mày thấp hèn, lúc thì y phục đơn giản sạch sẽ nhưng bộ dạng thật thà này, lại là anh chàng công tử Đinh Triệt vô cùng cao quý mà ông nội ông ngoại đều từng là quyền thần đương triều năm đó?

Chỉ thấy thiếu niên kia hừ một tiếng, một tay tung vò rượu lên, bàn tay vỗ một chưởng vào miệng vò, chớp mắt sau đó đã nâng vò nghiêng một cái, chỉ thấy rượu trong vò lập tức đã cong thành một dòng to như ngón tay, hình dạng tuyệt đẹp vừa vặn vọt ra chảy vào miệng hồ hô.

“Bây giờ có thể đi rồi chứ?” Thiếu niên ném vò rượu không sang bên, giống như muốn mượn tiếng vỡ loảng xoảng kia mà phát tiết bất mãn trong lòng.

“Đi đi đi đi đi,” Bỉ Lương đuổi hắn như xua ruồi bọ, miệng lạnh tanh, “Không nghe lời người già sẽ chịu thiệt thôi, mới luyện được chút công phu mèo cào đã kiêu ngạo như vậy. Đợi lát nữa bị người ta đánh ngã thì đừng nói ta là sư phụ ngươi.”

“Chưa thử qua sao người biết con nhất định thất bại?” Thiếu niên không phục phản bác lại, hừ, công phu mèo cào? Coi Đinh Triệt hắn ba năm nay đêm ngày khổ luyện là giả sao?!

Đinh Triệt nói thầm, bước chân cũng không bỏ phí một giây ngập ngừng, lập tức rời đi, khóe miệng không kìm được mà hơi cong lên mỉm cười, hai mắt cũng sáng rực khác thường, gương mặt tầm thường cũng theo đó mà trở nên rạng rỡ.

“Đứng lại.” Bỉ Lương vừa mới hít sâu một hơi mùi rượu, đột ngột hô lên.

Đinh Triệt cảnh giác quay đầu nhìn lão.

“Không được phép gỡ lớp da mặt này xuống khiến bọn họ biết ngươi đã trở lại, miễn cho lão già ta đây mất mặt, cũng không được phép để lão Nhị kia phát hiện. Chút năng lực này của ngươi, còn chưa thể gạt được hắn.” Bỉ Lương chỉ chỉ mặt hắn, lại nhếch miệng cười: “Còn nữa, ta chỉ cho ngươi hai canh giờ.”

“Hai canh giờ sao đủ được?” Đinh Triệt kháng nghị, “Nếu như nàng không có nhà, hoặc con không có cách nào dẫn nàng một mình đi ra thì sao?”

“Vậy thì là vận khí ngươi không tốt, năng lực không đủ!” Lão già Bỉ Lương quăng một ánh mắt coi thường, nhét miệng hồ lô vào giữa đám râu dính đầy mỡ uống ừng ực.

Lần này nếu không phải lão vừa lúc xuống núi có một việc phải làm thì đã không đồng ý cho tên nhóc còn chưa xuất sư này đến kinh thành, có điều… Ừm, rượu kinh thành đúng thật là thơm, chính cống luôn, uống ngon, uống ngon…

Thấy lão sư phụ quái dị đã không còn muốn để ý đến mình nữa, Đinh Triệt cắn chặt răng, nhún chân đạp mạnh, thân mình đã theo xung lực từ mặt đất bằng phẳng nhảy lên đỉnh mái nhà, cũng nhanh chóng cởi áo ngoài lật ngược phủ lên người. Dưới ánh mặt trời, chỉ thấy một thân ảnh màu xám trắng thoáng qua như gió, không gây một chút chú ý cho người dưới phố.

“Nam đại bất trung lưu a~..” Dưới ngõ nhỏ, lão già quái dị quệt miệng một cái, ngẩng cái đầu rối tung nhìn lên bầu trời hồi lâu, tròng mắt đột nhiên chuyển động, đột ngột vỗ đùi đánh bốp: “Tiểu nha đầu nhà họ Phạm kia cũng coi như một mầm non tốt, nước phù sa sao phải để cho ruộng người ngoài chứ! Hắc hắc, hắc hắc…!”

Không biết là nghĩ đến cái gì, lão già đột nhiên đắc ý cười sằng sặc.

Thiên tài, thiên tài tuyệt thế, lão thật sự là một thiên tài tuyệt thế, trước kia sao không nghĩ ra chủ ý này nhỉ? Cứ quyết định như vậy. Tiểu tử thối, nếu ngươi không giành nổi khí thế cho lão già này, lão đây mỗi ngày đánh ngươi răng rơi đầy đất!

Đinh Triệt một đường nương theo bóng râm che giấu thân thể chạy nhanh, đột nhiên bất chợt rùng mình một cái, nhớ đến ba năm nay chịu đựng huấn luyện không phải cho người, người nào đó không khỏi khóe miệng co rút, còn định hóa trang lại như trước, theo bản năng giơ tay ngửi một chút dưới nách, động tác lập tức chần chừ, hai giây sau, thiếu niên đã chuyển phương hướng, nhảy xuống khỏi nóc nhà đi về phía một nhà tắm.

Hai khắc sau, một thân ảnh thon dài cao thẳng bước ra khỏi nhà tắm, gương mặt mặc dù bình thường, quần áo cũng chỉ thuộc hàng trung đẳng, nhưng mà động tác giơ tay nhấc chân đều có một loại phong thái cao quý mà tự tin.

“Nếu con trai nhà lão mà có khí độ bậc này, lão già này dù có chết cũng được nhắm mắt.” Tron nhà tắm, một ông bạn già nhìn theo thiếu niên kia đến khi thân ảnh hắn biến mất ở phố Đông, lúc này mới buồn bã thở dài. Aiz, tuy rằng đến kinh thành định cư đã được mười năm, cũng luôn luôn cố hết sức mình cho con trai duy nhất đọc sách đi học, nhưng loại người quê mùa như mình vẫn đúng là không thể nào so sánh với bậc công tử sống dưới chân thiên tử này được!

Liễu Hà trấn ở ngoại thành phía đông, đại viện Phạm gia.

Bối Bối vốn vẫn lười biếng nằm trong thư phòng, đột nhiên ngẩng đầu lên, vụt một cái leo lên cửa số hết nhìn đông lại nhìn tây.

“Bối Bối, quay lại.” Phạm Bạch Thái đang úp sấp trên án viết văn vội buông bút chạy tời, ôm lấy chú cáo nhỏ đang chuẩn bị nhảy ra.

Ba năm lại ba năm, thân hình con cáo từ sau khi trưởng thành vốn không có gì biến đổi, nhưng Phạm Bạch Thái mười ba tuổi cũng đã trở thành một thiếu niên khỏe mạnh. Trải qua cuộc sống phồn hoa mà phóng khoáng ở kinh thành khiến dáng vẻ quê mùa ngơ ngác mang theo từ rừng núi dần dần lùi bước, mà Tiểu Ngư cũng không gò ép thiên tính của nó mà buộc nó phải sống chết học tập, càng khiến con người thằng bé hình thành một loại khí chất dào dạt sức sống, tràn ngập nắng trời.

“Ư..ư…” Bối Bối quẫy mình, ý đồ thoát ra ngoài.

“Không được, tỷ tỷ nói, hai ngày nay là tết Trùng Cửu, bên ngoài nhiều người lạ qua lại mua hoa, nếu mày đi ra ngoài bị ai bắt đi, chúng ta tìm cũng không thấy được.” Phạm Bạch Thái vỗ vỗ đầu Bối Bối, dỗ dành: “Mày ngoan một chút, chờ tao viết xong bài văn này, tao mang mày ra ngoài cưỡi ngựa, nếu không ngoan, tao chỉ có thể nhốt mày lại thôi!”

Nghe đến từ “nhốt” quen thuộc, Bối Bối lập tức không dám động đậy nữa, trong lòng ủy khuất, nếu nó có thể nói được tiếng người, sớm đã kêu oan với tiểu chủ nhân, chứng minh nó không phải muốn đi chơi, mà là cái mũi thính nhạy của nó ngửi thấy mùi của người lạ.

Lại nói đến người lạ kia lén dạo qua đại viện Phạm gia một vòng, ngoài nhìn thấy Phạm Bạch Thái đã lớn lên không khác nhiều lắm so với mình năm đó, tên giả hòa thượng nam phẫn nữ trang còn quyến rũ hơn cả nữ nhân nay đã hoàn toàn dài tóc, thì chỉ thấy một thị nữ gương mặt xa lạ, hai huynh đệ họ Phạm và La Đản cũng không thấy đâu cả, trong lòng nhất thời còn uể oải hơn cả Bối Bối.

Mình đúng thật là miệng quạ đen, nàng không ngờ lại đúng thật không có nhà, nhưng nàng rốt cuộc đi nơi nào rồi? Liệu có phải lên trên trấn? Nhìn Liễu Hà trấn cách đó mấy trăm thước, Đinh Triệt nhanh chóng đi về phía thị trấn, trong lòng cầu nguyện lần này đoán đúng.

Nhưng mà, cái gọi là cái xấu ứng nghiệm mà cái tốt chẳng linh, việc trên đời này thường là như thế.

Khi Đinh Triệt lượn qua rừng hoa cúc một vòng, thân hình đã đẫm mùi hương hoa cúc, vẫn không thấy nửa phần bóng dáng Tiểu Ngư đâu cả, mắt thấy hai canh giờ ngắn ngủ đã qua đi một phần ba, trong ánh mắt cố ý thu liễm khiến thần thái có vẻ bình thường ảm đạm dần hiện ra vội vàng xao động.

Chẳng lẽ vất vả lắm mới tranh thủ được chút thời gian, cứ vậy mà không công lãng phí với việc tìm người sao? Nếu như người cũng không thấy được, vậy thì ba năm bao nhiêu lần chịu huấn luyện ma quỷ như rắn lột xác còn có ý nghĩa gì nữa?

“Công tử, mua chậu hoa cúc đi, ngày mai là Trùng Dương, mua chậu hoa cúc đón Tết nhé?” Đang buồn bực, mấy người bán hàng rong thấy hắn dừng chân liền mời chào.

Đinh Triệt cau mày liếc qua, đang định bước đi, nhưng bước được vài bước, bỗng nhiên sờ sờ gương mặt bằng da giả của mình, trong mắt hiện ra một chút ý cười.

Hắn không thể trực tiếp hỏi Phạm Tiểu Ngư đi nơi nào, chẳng lẽ không thể đi đường vòng một chút sao?

“Cho ta một chậu.” Đinh Triệt tùy tiện chọn một chậu hoa cúc nở rộ, lại một lần nữa đi về phía đại viện nhà họ Phạm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.