Hào Quang Mặt Trời

Chương 347: Chương 347: Bạch Công Tử




An Lan Thành Tuấn là một thiên tài, mới mười bảy tuổi đã là Võ Sư trung cấp, lực ép quần hùng.

An Lan Thành Tuấn là nam thần, một cái đưa tay nhất chân của hắn, một nụ cười chói sáng của hắn, một ánh mắt mê người của hắn, liền có thể thiêu rụi trái tim mơ mộng của bất kỳ thiếu nữ nào.

An Lan Thành Tuấn là Bạch Công Tử phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, đại công tử và đồng thời cũng là người thừa kế An Lan gia, bá chủ tối cao của trấn Lạc Ngôn.

Đây là những lời nhận xét mĩ miều, hoa lệ mà tất cả mọi người thường dùng khi nhắc đến hắn, An Lan Thành Tuấn, một con người hoàn hảo từ mọi khía cạnh.

Và… chính bản thân hắn, An Lan Thành Tuấn cũng cảm thấy những lời ca ngợi đó là vô cùng chính xác.

Biết vì sao không, bởi vì tất cả những thứ đó… đều là sự thật.

Theo thông thường, vào độ tuổi mười bảy này, đa số mọi người đều mới chỉ vượt qua ngưỡng cửa đầu tiên trên con đường võ đạo, trở thành Võ Giả sơ cấp mà thôi, hoặc cao siêu hơn một chút, giống như cái tên thiên tài số nhọ trước đây của trấn Lạc Ngôn mà hắn đã từng nghe mang máng đâu đây, thì cũng chỉ đạt đến cảnh giới Võ Giả cao cấp mà thôi.

Còn hắn thì sao, tu vi của hắn chính là Võ Sư trung cấp hàng thật giá thật, thậm chính sánh ngang với đám đệ tử thiên tài trong các đại tông môn, so với hắn, những tên thiên tài lèo tèo ở mấy cái trấn nhỏ này đã là cái thá gì?

Hắn đẹp trai… tất nhiên rồi, điều này là không cần bàn cãi, dù là ở thành Thanh Hải, một trong năm tòa đại thành lớn nhất Duyên Hải Vực, nơi ở trước kia của hắn, hắn vẫn đứng trên top một ‘bảng nam thần’ do tất cả thiếu nữ lẫn thiếu phụ trong thành lập ra, lẫm nhiên đè bẹp toàn bộ đám thanh niên tài tuấn còn lại.

Thậm chí, khi hắn đi trên đường, dù chẳng biểu hiện điều gì, vẫn có một cơ số thiếu nữ tựa như là mèo thấy mở, ào ạt bu vô, đòi sống đòi chết trao thân gả phận choá hắn, khiến cho hắn không ít lần phải thả ra uy áp của bậc ‘cường giả’ Võ Sư trung cấp, mãnh liệt dọa lui.

Ôi đẹp trai nó khổ thế đấy, bất quá, dù cho có mệt mỏi vì bị làm phiền, hắn vẫn rất thích hưởng thụ cái cảm giác được nhìn đám con gái ngu ngốc kia lao vào cắn xé lẫn nhau vì hắn.

Nói như vậy, không có nghĩa là hắn không ưu thích phụ nữ đâu, chỉ là, phẩm vị của hắn còn không có kém đến thế, tùy tiện nhìn thấy ai ngoài đường cũng đều có thể lên dường được. Nam thần cũng phải có cái giá của nam thần, không phải là tiểu thư danh giá, không chơi, không phải là tuyệt sắc mỹ nữ, không chơi, không phải là thiếu phụ gợi tình, càng không chơi.

Về gia thế, không cần nói nhiều, sự thật đã rành rành ngay trước mắt, An Lan gia chính là bá chủ trấn Lạc Ngôn, một tiếng nói vạn người nghe, phong quang vô hạn, uy thế kinh người.

Tuy nhiên, đó còn chưa phải là tất cả, nếu chỉ là một An Lan gia thôi, làm sao hắn có thể nổi danh như cồn, thoải mái đè đầu, cưỡi cổ một đám thiên tài ở thành Thanh Hải mà không hề e sợ bất kỳ một ai chứ?

Hắn vẫn còn một hậu trường cực kỳ vững chắc ở phía sau, đó chính là cô ruột của hắn, chị cả của ba hắn, đồng thời cũng là đương thời nữ chủ của Hạ gia, gia tộc lâu đời và hùng mạnh nhất thành Thanh Hải.

Nhờ có mối quan hệ mật thiết này, từ nhỏ, hắn đã có thể sinh sống và lớn lên ở Hạ gia, ăn của Hạ gia, uống của Hạ gia, tu luyện cũng nhờ tài nguyên của Hạ gia, nếu như không quan tâm đến hai chữ ‘huyết tống’, vậy thì… hắn cũng được xem như là một công tử Hạ gia rồi.

Đó, từ cảnh giới võ đạo cao siêu, rồi vẻ bề ngoài hớp hồn phái nữ cho đến gia thế hiểm hách sau lưng và cả danh tiếng rạng ngời nữa chứ, có cái nào mà hắn không đứng trên tất cả, bấy nhiêu đó, còn không đủ để hắn vỗ ngực tự tin ta đây số một hay sao?

Đúng chính xác, hắn là số một, vĩnh viên là số một, là Bạch Công Tử muốn gió được gió, hô mưa có mưa, đối với hắn, tất cả mọi việc, dù là hớn hay nhỏ thì đều được hắn hoàn thành một cách phi thường dễ dàng.

Cuộc sống của hắn, đơn giản mà nói, chính là thập toàn thập mỹ, suôn sẻ từ đầu cho đến đuôi, chẳng thiếu bất cứ một thứ gì.

Ấy vậy mà… đùng một cái, éo hiểu vì sao, dượng của hắn, tức đương kim gia chủ của Hạ gia, bổng nhiên lại cho An Lan gia rời khỏi thành Thanh Hải, di chuyển đến cái trấn Lạc Ngôn nhỏ bé này định cư, nói cái gì mà tìm một nơi cắm dùi làm thổ hoàng đế, phát triển gốc rễ, xây dựng tương lai, đồng thời giúp Hạ gia mở rộng sức ảnh hưởng ra ngoài lãnh thổ.

Lời lẽ thì là hoa mỹ vậy đấy, nhưng thực chất thì là muốn đuổi cổ hắn đi chứ gì?

Tất nhiên, với vị thế không thể lay chuyển của mình, ông ta sẽ không sợ An Lan gia bọn hắn tranh quyền đoạt vị, trở thành một con đĩa đói, bào mòn sinh lực của Hạ gia.

Đùa chứ, với lịch sử phát triển thâm căn cố đế, cùng kích cỡ đồ sộ đến khổng lồ của mình, cho dù An Lan gia có ra sức hút đến cả trăm năm đi nữa thì cũng không bao giờ lay chuyển được gốc rễ Hạ gia.

Cái ông ta, dượng của hắn lo lắng ở đây là, hào quang của hắn quá mức chói lọi, quá mức rực rỡ, mạnh mẽ đến độ khiến cho đám con cháu dòng chính của Hạ gia không thể nào ngóc đầu lên được.

Nói nhỏ nhẹ thì là một lũ vô dụng, nói nặng một chút thì ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai sau này của Hạ gia.

Chỉ khi nào, hắn rời khỏi thành Thanh Hải, đồng thời cũng mang theo luôn ánh hào quang chói lọi kia, đám tiểu tử đó mới có được cơ hội phát triển bình thường.

Mà thôi không sao, đi hay ở lại thành Thanh Hải, đối với hắn cũng chả quan trọng, đối với một người hoàn hảo như hắn, dù cho có ở nơi nào đi chăng nữa thì cũng đều có thể tỏa sáng rực rỡ như vần thái dương mà thôi.

Hạ gia thì ghê gớm lắm à, cứ chờ ở đó mà xem, sẽ có một ngày, hắn một tay đưa An Lan gia phát triển thành một đại gia tộc hùng bá một phương. Đến lúc đó, cho dù có dàn hàng mời hắn trở về, hắn cũng đếch thèm nhá. Trước sau gì, Hạ gia cũng phải quỳ gối liềm giày An Lan gia mà thôi, ka ka ka.

Lại nói, rời khỏi thành Thanh Hải, đến trấn Lạc Ngôn, tuy rằng là âm mưu của lão hồ ly kia, thế nhưng vô tình lại đem đến cho hắn một niềm vui bất ngờ.

Đúng vậy, chính là niềm vui bất ngờ

Rốt cuộc, sau bao nhiêu năm chờ đợi, hắn cuối cùng cũng gặp được người phụ nữ của cuộc đời mình, cô gái duy nhất khiến cho hắn phải điên đảo linh hồn.

Nàng xinh đẹp tuyệt trần, nàng kiều diễm kiêu sa, nàng sống tại một cái trấn nhỏ nơi khỉ ho cò gáy nhưng lại thanh cao thoát tục, không dính khói bụi nhân gian, giống như một bông sen thánh khiết, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Nàng là người con gái hoàn mỹ mà hắn từng nhìn thấy.

Lần đầu tiên trong đời, đã không còn là nữ nhân theo đuổi hắn nữa mà là hắn chủ động đuổi theo nữ nhân.

Thế nhưng, đáp lại sự nhiệt tình của hắn lại là một bộ dạng thờ ơ, không thèm điếm xỉa của nàng.

Thật khó tin khi, Bạch Công Tử phong lưu thần tuấn, vị nam thần trong lòng tất cả thiếu nữ ở thành Thanh Hải, lại bị một người con gái sống ở cái nơi khỉ kho cò gáy, chim không thèm ỉa ngoảnh mặt làm ngơ.

Đồn ra, thật khiến cho người ta chê cười.

Nhưng mà không sao, nàng càng như vậy, hắn lại càng thích.

Nói gì thì nói, người ta dù sao cũng là thiên tài luyện dược sư ngàn năm có một nha, kiệu ngạo một chút thì đã sao?

Với lại, hắn tin chắc rằng, nàng ấy cũng không phải là không thèm quan tâm đến hắn, chỉ là bổng dưng được một người con trai thập toàn thập mĩ như vậy theo đuổi cho nên mới thẹn thùng, không biết đáp lại mà thôi.

Chuyện này, lúc ở thành Thanh Hải, hắn đã chứng kiến nhiều lần lắm rồi.

Huống chi, từ trước khi bắt đầu theo đuổi, hắn cũng đã cho người điều ra qua lý lịch của nàng rồi.

Mới cách đây vài tháng thôi, nàng đã từng đính hôn với Lôi Bân của Lôi Gia, một kẻ chỉ có tu vi Võ Giả cao cấp hèn mọn, làm thiếu gia trong một gia tộc mạt hạng yếu đuối.

Nếu như một kẻ thuộc dạng thiên tài tép riêu như cái tên Lôi Bân kia mà nàng còn chấp nhận yêu được, vậy thì làm sao bỏ qua một nam thần hoàn mỹ như hắn được đây?

Đúng thế… chính xác là như vậy, trên đời này, làm gì có ngươi con gái nào có thể cưỡng lại được lực hấp dẫn chết người của hắn chứ, đúng không?

Chắc chắn là đúng rồi!

Ánh mắt khi nàng nhìn hắn, mặc dù nàng cố gắng tỏ ra vẻ thờ ơ, tuy nhiên, đối với một kẻ đã ngự qua đủ loại nữ nhân như hắn, chỉ cần liếc nhẹ một cái thôi là hắn đã đọc thấu nội tâm như nai con nhảy loạn của nàng rồi.

Nó giống kiểu như là…

‘Ôi, chàng đang nhìn mình kia!’

‘Bạch Công Tư đang đi tới đây, phải làm sao bây giờ?’

Hay là…

‘Mình có nên chủ đông bắt chuyện với chàng không nhỉ, nếu lỡ như chàng cảm thấy mình quá phóng khoáng thì sao?’

‘Hay là chờ một thời gian nữa rồi hẳn đồng ý!’

Đó, chính là như thế đó, nàng ta chỉ đang chơi trò lạc mềm buộc chặt với hắn thôi. Quả là một nữ nhân ngây thơ

Bất quá, ha ha… nếu như nàng thích chơi trờ này, vậy thì hắn sẽ chiều ý nàng.

Nhanh thôi, hắn sẽ mang đến cho nàng một bất ngờ cực kỳ lớn, lớn đến nổi cả đời nàng cũng không thể nào quên được, chắc chắn là như vậy!

Hạ gia ơi là Hạ gia, các ngươi tưởng cứ đuổi bổn công tử đi là được à, cứ ở đó chống mắt lên mà xem, với cuộc hôn nhân này, An Lan gia chúng ta sẽ có thêm một Luyện Dược Sư cao cấp cùng một thiên tài Luyện Dược Sư với tiềm lực thăng tiến vô hạn tọa trấn.

Đến lúc đó, cho dù An Lan gia không muốn phát cũng không được, hưm hưm hưm…

-----*-*-----

Mang tâm trạng có chút không vui, Phạm Liên Hoa dẫn đầu đoàn người, không nhanh không chậm đi xuyên qua hành lang nhỏ hẹp dẫn đến đại sảnh, theo sát phía sau nàng là Ôn Bích Thảo và hộ vệ Bách Dược Đường.

Mất không quá nhiều thời gian, Phạm Liên Hoa đã rời khỏi hành lang, tiến vào đại sảnh vừa rộng rãi, vừa thoang thoảng hương linh dược thanh mát lòng người, ánh mắt nàng lướt nhẹ qua toàn bộ không gian trống trải, hơi dừng lại trên người người phụ nữ đứng sau quầy thu ngân một chút rồi hướng thẳng ra ngoài.

Chỉ thấy, đúng như lời tên hộ vệ đã nói, hiện ở ngay trước đại môn Bách Dược Đường lúc này là một hàng dài những tên võ giả mặc đồ đen, tại vị trí ngực áo thêu hai chữ An Lan màu vàng, chỉ cần là người của trấn Lạc Ngôn liên biết, bọn chúng chính là hộ vệ của An Lan gia.

“A, có chút ý tứ!” Phạm Liên Hoa hơi nhết môi, vân đạm phong khinh mà thỏ thẻ một câu không thể nghe.

Không giữ được bình tĩnh được như Phạm Liên Hoa, Ôn Bích Thảo ngay sau khi thấy được một hàng dài hộ vệ của An Lan gia đang lập hàng rào chặn cổng, thì liền tức giận đến đỏ cả mặt, nộ khí xung thiên mà há miệng chửi lớn

“Tổ cha cái đám mất dạy…”

“Ừm, Thảo Thảo… chú ý lời nói!” Ôn Bích Thảo vừa mới mở miệng định chửi đổng, người phụ nữ đứng sau quần thu ngân lập tức đằng hắng một tiếng, cố ý nhắc nhở.

Người phụ nữ này chính là kế toán Mỹ trong lời nói của người hộ vệ, quản lý tài chính của Bách Dược Đường, đồng thời cũng là mẹ ruột của Ôn Bích Thảo.

Bị mẹ mình nhắc nhở, một đống ngôn ngữ thô tục trong bụng Ôn Bích Thảo, chưa kịp phóng ra ngoài thì đã bị chặng đứng ngay cổ họng. Mẹ nàng đã từng dạy rồi, nếu khi trước còn nhỏ, nàng hay chơi bời lêu lổng thì không sao, văn tục chửi thề cũng không vấn đề gì. Thế nhưng hiện nay, nàng đã là đệ tử của Liên Hoa tiểu thư rồi, làm đồ đệ thì nhất định phải giữ thể diện cho sư phụ, vậy cho nên bắt buộc cẩn trọng lời ăn tiếng nói, hoàn toàn cấm tuyệt từ ngữ thô tục.

Nếu không, không đợi Liên Hoa tiểu thư ra tay, mẹ nàng nhất định sẽ không cho nàng theo học luyện dược nữa. Tránh làm mất danh tiếng của Liên Hoa tiểu tư.

Biết được mẹ mình là người cứng rắn, đã nói là làm, Ôn Bích Thảo làm sao dám chửi bới lung tung nữa, thế nhưng nguyên một bụng tức trong người, nếu như không xả ra thì nàng chết mất.

Do đó, với đầu óc không phải dạng ngu xi, Ôn Bích Thảo liền nhanh chóng loại bỏ tất cả từ ngữ thô tục ra khỏi câu nói của mình trong chớp mắt rồi bắn pháo liên thanh

“Các ngươi có biết đây là đâu không hả, mắt các ngươi lé hay sao mà không thấy ba chữ Bách Dược Đường to *** lộn trên kia?”

“Đã lé thì mau đi kiếm y sư chữa lé đi, còn chạy đến đây gây chuyện làm gì, tìm chết à?”

“Mà khoan, nhìn ánh mắt linh động của các ngươi thì liền biết các ngươi không phải bị lé rồi, mà thế lại càng lạ, chỉ cần không phải là thằng ngu thì tất nhiên biết rõ, cái nơi không được gây sự nhất trong trấn Lạc Ngôn chính là Bách Dược Đường”

“Thế nhưng các ngươi dù biết không được vẫn chạy đến đây gây rối, hơn nữa còn chặn đường làm ăn của chúng ta, chẳng lẽ cả đám các ngươi đều bị ngu hết cả à?”

“Nhưng không đúng, nhìn mặt các ngươi sáng láng thế kia, làm sao lại bị ngu được, a… ta biết rồi, là do đám các ngươi không biết chữ chứ gì”

“Ha ha… chắc đúng là vậy rồi, nếu không thì vì sao lại không thể đọc được ba chữ to đùng trên kia chứ!”

“Hài, thật là tội nghiệp quá đi nha, thất học đúng là sự bi ai lớn nhất của loài người, đến cả mặt chữ cũng không biết thì làm sao mà sinh sống được đây, sợ là đến khi người ta mang giấy bán vợ, bán con, bán nhà, bán đất, bán luôn mồ mả tổ tiên mười tám đời qua, nói láo là ngươi đã trúng số, chắc các ngươi cũng sẽ vui vẻ điền chỉ dô ý nhỉ?”

“Ha ha ha, An Lan gia đúng là toàn nuôi một lũ dốt đặc cán mai mà, ta khinh, phi… phi… phi…”

Đám hộ vệ An Lan gia đường đường là bậc Võ Giả ngàn người có một, đi đâu cũng được kẻ khác nịnh nọt tung hô hoặc là rung sợ mất hồn, làm gì có chuyện bị một con nhóc vắt mũi chưa sạch, đến một chút tu vi cũng không có, liên tục xỉ vả như thế này.

Cài gì mà mắt lé, rồi bị ngu, mù chữ, thất học, bán vợ, bán con, bán nhà, bán đất, bán luôn mười tám đời tổ tiên? Con mẹ nó… chửi cũng ít có ác quá chứ?

Cái con ‘bích’ khốn nạn này!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.