Hào Quang Mặt Trời

Chương 349: Chương 349: Cầu hôn




“Oa, chuyện gì thế này?” Ôn Bích Thảo bật thốt trong khi nét mặt hiện rõ sự khó tin. Hoa hồng? Tình ca? Chẳng lẽ thật sự muốn tỏ tình với Liên Hoa tỷ tỷ của nàng rồi, mẹ nó, thằng cha này cũng dám chơi lớn thật!

Vừa mới nói xong, Ôn Bích Thảo liền nhìn qua Phạm Liên Hoa với ánh mắt lo lắng.

“Liên Hoa tỷ tỷ, tỷ tuyệt đối không được siêu lòng, em đã âm thầm điều tra rồi, thằng cha An Lan Thành Tuấn này thật sự là một tên cặn bã, hoàn toàn không có bất kỳ một cửa nào sánh được với tỷ đâu!”

Mặc dù biết rõ, Liên Hoa tỷ tỷ không thể nào động lòng phàm với kẻ trước mặt được, thế nhưng cảnh tượng mà An Lan Thành Tuấn đang bày ra lúc này đây, quả thật là quá lãng mạn đi, chính xác là một độc chiêu có thể xuyên thủng vòng phòng ngự của bất kỳ cô gái nào. Thậm chí đến cả nàng, một người có thành kiến cực kỳ nặng nề với hắn ta cũng không nhịn được mà rung động con tim.

Nghe Ôn Bích Thảo quan tâm nhắc nhở, Phạm Liên Hoa liền nghiên người nhìn qua, thần thái vẫn vân đạm phong khinh, pha lẫn một chút tự tin như mọi khi, không có vẻ gì là xung động hay thổn thức cả

“Thảo Thảo, em nghĩ nhiều rồi, mắt ta… còn chưa có kém đến thế!”

Hai người nói chuyện rất khẽ, âm thanh phát ra cũng không to, chỉ vừa đủ để tên hộ vệ đi bên cạnh nghe thấy. Bất quá, cử chỉ quay đầu của nàng, rơi vào trong mắt tất cả mọi người ở đây, nhìn sao cũng giống như đang e thẹn vậy.

Nhất là An Lan Thành Tuấn, ngay khi nàng quay đầu đi, hắn ngay lập tức nghĩ rằng nàng không dám đối mặt với ánh mắt cháy bỏng đầy lửa tình của hắn, và thế, sự tự tin trong lòng hắn vốn đã rất cao rồi, nay lại càng xuyên thủng chín tầng trời.

Hắn biết mà, trên đời này, làm gì có nữ nhân nào đỡ nỗi mị lực chết người của hắn, thiếu phụ bình thường cũng vậy hay tuyệt đỉnh thiên kiêu cũng thế, chỉ cần hắn muốn, bất kỳ người nào cũng đều phải vui vẻ phủ phục dưới chân hắn.

‘Được rồi, đến tiết mục chính thôi’

Hắn thầm cười sung sướng trong lòng, đến đây rồi, hắn đã có thể chắc chắn, cho dù ngay lúc này, hắn đùng một cái hủy lời tỏ tình của mình, lạnh lùng vứt bỏ bó hoa trên tay rồi quay đầu bước đi không chút do dự, cô nàng kia cũng sẽ tức khắc nhào ra như lang như sói, đòi sống đòi chết giữ hắn lại mà thôi.

Cái gì mà ‘lạt mềm buột chặt’, cái gì mà Liên Hoa Tiên Tử kiêu sa lạnh lùng, còn không phải một bộ dáng nữ nhân khát tình, thèm thuồng Bạch Công Tử đến chảy cả nước miếng ra rồi sao? Ha ha, đến cuối cùng, vẫn là nữ nhân theo đuổi hắn chứ không phải là hắn theo đuổi nữ nhân.

Nghĩ là như thế, tuy nhiên, sau khi đã cất công chuẩn bị tất cả mọi thứ như vậy rồi, nếu như vứt bỏ thì thật không nỡ. Thôi thì cứ chiều lòng nàng ta một lần đi, dù sao cũng là nữ chủ tương lai của An Lan gia mà, lễ rước dâu lớn một chút cũng tốt, vừa hay cũng cố vị thế bá chủ của An Lan gia trong trấn Lạc Ngôn luôn. Vợ của An Lan Thành Tuấn hắn, tuyệt đối không được phép để cho người khác chê cười.

Mang tâm trạng hớn hở vì một tương lai tươi sáng phía trước, dưới cái nhìn chăm chú của hàng trăm người có mặt xung quanh, An Lan Thành Tuấn cầm trên tay một bó boa với chín trăm chín mươi chín đóa hồng được gói gọn phi thường tinh mỹ, chậm rãi đi đến trước mặt Phạm Liên Hoa.

Sau đó thì nhẹ nhàn quỳ một chân xuống, với nụ cười mê người và ánh mắt dạt dào tình ý có thể hút hồn toàn bộ phái nữ, hắn dùng hai tay dâng bó hồng đỏ đến trước người nàng, vừa diệu dàng lại vừa ngọt ngào, nhẹ nhàn nói

“Liên Hoa, nàng biết không, từ lần đâu tiên chúng ta gặp nhau, không… phải nói là khi ta tình cờ lướt qua người nàng trên con đường lớn, trái tim duy nhất của ta đã bị nàng đánh cắp mất rồi”

“Nàng biết không, kể từ lúc ấy và mãi cho đến thời khắc này, ánh mắt đượm buồn của nàng, nụ cười mờ nhạt của nàng, biểu cảm thờ ơ của nàng, giọng nói êm ái của nàng và cả hình bóng huyền ảo của nàng nữa, tất cả đều ngự trị trong tâm trí của ta”

“Không giây phút nào, ta không nghĩ đến nàng, không giây phút nào, ta không nhớ đến nàng, cái cảm giác đó, nó vừa ngọt ngào nhưng cũng vừa đau đớn làm sao. Liên Hoa, cảm ơn nàng… cảm ơn nàng đã cho ta biết… tình yêu thật sự là như thế nào”

“Liên Hoa, ta thật sự đã say đắm nàng, thứ độc dược không thể dứt ra được. Và ta cũng biết, từ sâu thẳm trong thâm tâm, nàng cũng nghĩ về ta như vậy, có đúng không? Chỉ là vì nàng quá mức bối rối nên mới không dám thổ lộ với ta, không dám đối diện với ta, có phải không?”

“Nhưng mà không sao, Liên Hoa à, nổi khổ tâm của nàng, hãy để cho ta gánh chịu”

“Vậy… Liên Hoa này… nàng gả cho ta nhé?”

Lúc An Lan Thành Tuấn tỏ tình, cả không gian vô cùng tĩnh lặng, người nào người nấy đều gần như nín thở dõi theo từng lời nói đượm tình của hắn, nhưng khi câu cuối cùng được cất lên

‘Liên hoa, gả cho ta nhé?’

Cả không gian đột ngột bùng nổ… Những tiếng la hét chói tai, những câu chửi mắng bực dọc và cả những thanh âm thở dài ngao ngán

“Bạch Công Tử, nam thần của lòng em, chàng là đẹp trai nhất!”

“Ôi tim ta ngừng đập mất thôi!”

“AAAAA… ta thật sự… thật sự căm ghét Liên Hoa Tiên Tử… thế nhưng… ta vẫn rất hâm mộ nàng… người sẽ sóng vai với An Lan Thành Tuấn của ta đi đến hết cuộc đời…”

“Ôi… dáng người đó, ôi… gương mặt đó, ôi… phong thái đó, ôi… nụ cười đó, nam thần của lòng ta, chàng thật là rực rỡ và xinh đẹp làm sao. Nhưng sao, tất cả chúng lại thuộc về người khác? Tại sao chàng lại nhẫn tâm như vậy, nỡ cướp trái tim em nhưng rồi không chịu trách nhiệm?”

“Ôi đệch, cái thằng này cũng ghê gớm thật chứ, bất cứ thứ gì bay ra khỏi mồm hắn cũng đều mật ngọt chết ruồi như vậy sao?”

“Thằng cờ hó này lại dám nói, nữ thần của chúng ta cũng ngày đêm tơ tưởng hắn! Hắn nghĩ hắn là cái thá gì chứ, cũng xứng để Liên Hoa Tiên Tử nhung ngớ không nguôi? Mẹ nó, các ngươi đừng cản ta, để ta lên cho hắn một trận…”

“Tuy rằng không muốn, nhưng ta vẫn phải công nhận, An Lan Thành Tuấn chơi chiêu này là quá độc. Đừng nói là phụ nữ, đến cả bản thân ta là trai thẳng trăm phần trăm, khi nghe những lời đường mật chứa chan tình cảm của hắn, hơn nữa còn là ở trong một khung cảnh lãng mạn như này, cũng mém tí nữa bị bẻ cong. Đứng trước độc chiêu này của hắn, sợ là không có người con gái nào chịu nỗi, thậm chí là Liên Hoa Tiên Tử”

“Haiz…, nói như vậy… không lẽ nữ thần của chúng ta, thật sự lọt vào trong tay của hắn?”

“Các ngươi thở dài cái gì, nữ thần của các ngươi với nam thần của chúng ta, vốn dĩ trời sinh đã là một cặp rồi, không về bên nhau thì còn bên ai? Ta thấy, các ngươi vẫn là nên nhanh chóng chấp nhận sự thật đi, đau dài còn không bằng đau ngắn, ít nhất, chúng ta vẫn còn có thể đứng nhìn hai người họ tay trong tay từ phía xa cơ mà. Đối với ta, chỉ cần như vậy là đủ!”

“Liên Hoa Tiên Tử, nàng còn chờ gì nữa, nam thần của chúng ta vẫn đang đợi kia kìa, ĐỒNG Ý ĐI!” Không biết từ đâu, một tiếng hét chói tai vang lên

Và rồi…

“Đúng vậy, đúng vậy, ĐỒNG Ý ĐI!”

“HÃY GẢ CHO CHÀNG!”

“Đồng ý đi…”

“Đồng ý đi…”

“Đồng ý đi…”

Tiếng tung hô chẳng mấy chốc đã chấn động vang trời, dù cho tại bất cứ nơ nào trong trấn Lạc Ngôn cũng đều dễ dàng nghe thấy, và dĩ nhiên, bọn họ đã nhận ra, đang có một trận cầu hôn kinh tâm động phách diễn ra ngay lúc này.

Đứng trước cỗ áp lực của hàng trăm người ập thẳng đến, Ôn Bích Thảo nháy mắt trắng bệch mặt mày, cơ thể thoáng rung rẫy nhìn qua Phạm Liên Hoa đứng ngay bên cạnh, ánh mắt tràng ngập sợ hãi.

Vét cạn sức lực còn lại trong người, Ôn Bích Thảo liều mạng khuyên ngăn

“Liên Hoa tỷ tỷ, đừng…”

Thế nhưng, còn không để cho Ôn Bích Thảo kịp nói hết câu, Phạm Liên Hoa đã mở miệng.

Dáng người mảnh mai đứng ngay trước cửa Bách Dược Đường, mặc kệ áp lực đến tử tiếng hét cả trăm người cũng không mảy may xoay chuyển, nàng đưa mắt quét hết một vòng toàn cảnh xung quanh rồi lại dừng trên gương mặt tuấn tú gần ngay trước mặt, nhẹ nhàn cười nói, một nụ cười mà đã từ rất lâu rồi không còn xuất hiện trên gương mặt kiêu sa ấy

“Xin lỗi, nhưng mà… ngươi tên là gì?”

Một câu hỏi đơn giản, chỉ một câu hỏi đơn giản đã ngay tức khắc chém bay toàn bộ khí thế đang hừng hực bốc cháy xung quanh.

Tất cả mọi người đều nghệch mặt ra, sửng sốt đến không nói nên lời.

“Cái gì đây? Nói thế nghĩa là đồng ý hay từ chối?”

“Nhưng sao lại hỏi tên? Chẳng lẽ từ trước đến nay, Liên Hoa Tiên tử không hề biết tên của chàng, hoặc là nói, nàng ta chưa bao giờ nhận thức nam thần của chúng ta?”

“Nếu đúng như vậy, không phải là một mình An Lan Thành Tuấn tự mình đa tình rồi sao?”

Trong khi mọi người đang rỉ tai nhau hàng loạt suy đoán mơ hồ, An Lan Thành Tuấn cũng đã tỉnh lại từ cơn sửng sốt, hắn có chút không dám tin vào tai mình mà nhìn thẳng đến gương mặt nghi hoặc nhưng vẫn vô cùng chuyên chú của Phạm Liên Hoa.

Nét mặt nàng khiến cho hắn nghĩ, nàng thật đúng là không quen biết hắn. Thế nhưng… làm sao có thể như vậy được?

Hắn đã từng gặp nàng qua vô số lần, cả trên đường lớn lẫn trong Bách Dược Đường, thậm chí còn nói chuyện đôi ba câu, làm thế quái nào mà nàng không biết một thiên tài uy vũ thần tuấn, phong quang chói lọi như hắn được chứ?

Nàng ta đây là đang đùa, đang muốn tiếp tục diễn trò ‘lạc mềm buộc chặt’ với hắn đây mà, chắc chắn là như vậy rồi, bởi trên đời này, tuyệt đối không có nữ nhân nào thoát khỏi bàn tay của hắn được.

‘Cái cô bé ngây thơ này, nếu như nàng muốn trêu chọc ta, vậy thì nàng đã thành công rồi đấy! Bấy quá, tính nhẫn nại của ta cũng có hạn, đừng làm cho ta phải tức điên lên, nếu không, nàng hối hận cũng không kịp đâu’

Một lần nữa lấy lại sự tự tin vốn có, An Lan Thành Tuấn đứng dậy, nụ cười mê người vẫn luôn luôn ẩn hiện trên môi, nét mặt vừa cưng chiều lại có chúc trách móc nhìn thẳng vào Phạm Liên Hoa, tình nồng ý thắm nói

“Được rồi, Liên Hoa, nhìn nàng kìa, đã được mọi người tôn sùng làm Liên Hoa Tiên Tử rồi mà cái tính trẻ con vẫn không bớt được”

“Ta biết, nàng đợi chờ giây phút này đã rất lâu rồi, ta cũng xin lỗi vì đã để nàng đợi lâu như vậy, tuy nhiên, nàng cũng phải hiểu cho ta, để có thể chuẩn bị tất cả những thứ này, ta đã cất công làm việc bù đầu đến mấy hôm nay rồi, chẳng lẽ như thế vẫn là chưa đủ với nàng ư?”

“Được thôi, không vấn đề gì, nếu như nàng muốn, ta sẽ lại tổ chức một sự kiện còn lớn hơn bây giờ cả trăm ngàn lần, hoành tráng đến khi nào nàng ưng ý mới thôi, tuy nhiên, việc đó hãy để lại cho hôn lễ của chúng ta nhé!”

“Còn bây giờ…”

An Lan Thành Tuấn một lần nữa quỳ một chân xuống, để bó hoa qua một bên rồi lấy trừ trong túi áo ra một chiếc hộp gấm nhỏ.

Tiếp đó, hắn nhẹ nhàn mở hộp gấm ra, để lộ bên trong là một chiếc nhẫn bạch kim được chế tác phi thường tinh xảo, bên trên được đính một loạt ba mươi sáu viên kim cương hồng sáng lấp lánh, được tạo hình như một bông sen đang kỳ nở rộ, cực kỳ thu hút ánh nhìn.

Viên kim cương vừa xuất hiện, cả con đường lại một lần nữa bị thổi tung

“Trời ạ, đây là nhẫn kim cương sen hồng?”

“Mặc dù không biết giá trị của nó là bao nhiêu nhưng chắc chắn là rất mắc”

“Đúng vậy, ít nhất cũng phải hơn trăm ngàn vina chứ chẳng đùa. Bạch Công Tử quả thực đã cực kỳ khổ tâm, tấm chân tình này, sợ rằng trên thế gian này sẽ không còn kiếm được cái thứ hai đâu. Liên Hoa Tiên Tử đúng thật là may mắn!”

“Tạm bỏ qua chuyện đó, vậy rốt cuộc, lời nói hồi nãy của Liên Hoa Tiên Tử, chỉ là đùa giỡn thôi, đúng không?”

“Tất nhiên là vậy rồi, nàng làm sao có thể từ chối một người đàn ông hoàn hảo như Bach Công Tử chứ, cái này… thật ra mà nói, chỉ là chuyện thường gặp của những đôi vợ chồng son mới cưới mà thôi, trăm vạn lần đừng tin là sự thật”

“Liên Hoa Tiên Tử, nàng đừng chần chừ nữa, mau mau đồng ý đi thôi. Nếu không, để cho Bạch Công Tử đợi lâu, người ta phật ý bỏ về bây giờ!”

“Đúng đấy đúng đấy, đến lúc đó có mà hối hận cũng không kịp”

“Đồng ý đi…”

“Đồng ý đi…”

“Đồng ý đi…”

Nghe hàng loạt tiếng hét to hối thú từ khắp bốn phương tám hướng vọng lại, lòng hư vinh của An Lan Thành Tuấn được thỏa mãn mà đắc ý không thôi, hắn hướng ánh mắt dạt dào tình ý của mình nhìn thẳng vào gương mặt tuyệt mỹ, đằm thắm nói

“Liên Hoa, nàng đã nghe gì chưa, đừng để tất cả mọi người đợi lâu, hãy chấp nhận gả cho ta nhé, rồi ta sẽ mang hạnh phúc đến cho nàng suốt cả cuộc đời!”

Hoàn toàn bỏ ngoài tai toàn bộ tiếng gào thét xung quanh, Phạm Liên Hoa chán nản nhìn xuống An Lan Thành Tuấn, có chút buồn cười mà thở dài

“Này, nếu như thật sự muốn cầu hôn ta, ít nhất… ngươi cũng nên cho ta biết tên của mình chứ?”

Chỉ một câu nói đơn giản nhưng lực sát thương mười phần!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.