Hào Quang Mặt Trời

Chương 437: Chương 437: Chấn nhiếp toàn trường




Đăng Dương giải quyết xong tên đệ tử nhỏ con cũng là lúc, hàng chục thanh đao kiếm sắc nhọn, được bao bọc trong những lớp đấu khí đủ màu, từ khắp mọi hướng, một lần nữa ào ạt lao tới, hung bạo đâm thẳng vào người hắn.

“Mẹ kiếp, hắn ta mạnh quá, chưa gì hết chúng ta đã mất ba mươi người rồi”

“Không được lùi bước, không cần sợ hãi, chúng ta mất ba mươi nhưng vẫn còn hơn hai trăm người, chúng ta vẫn có ưu thế tuyệt đối về mặt số lượng”

“Đúng vậy, hắn dù mạnh nhưng rốt cuộc cũng chỉ có một người, trong khi đó chúng ta là cả một binh đoàn đông đảo, hoàn toàn chẳng có lý do gì để mà thua cuộc cả”

“Các anh em xông lên, chúng ta cùng nhau làm gỏi hắn”

“HÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔ”

“GIẾT!!!”

“….”

Đối đầu với đợt sóng tấn công hung liệt từ tất cả các hướng, Đăng Dương vẫn bình tĩnh như thường, lôi điện trong ánh mắt lập lèo chớp đông, lôi khiên vững chãi một lần nữa ngưng tụ trên tay.

Bạch Kiếm sáng rực lên hào quang chói mắt, minh chứng cho việc đã được Đăng Dương thúc dục sức mạnh của Địa Nguyên Binh đến tận cùng, đồng thời kéo dài thêm ra hai mét có thừa, sóng kiếm dày lên, bản kiếm to rộng, toàn bộ đều được Lôi hệ đấu khí cô đặc mà thành, không ngừng chớp lóa lôi điện chói mắt, từ một thanh trường kiếm với kích thước bình thường, nháy mắt đã biến thành một thanh đại kiếm nặng nề, oai phong.

Đăng Dương một tay nâng khiên chắn, đỡ lấy hàng loạt đòn tấn công mãnh liệt từ đằng trước.

KENG… KENG… KENG… KENG… KENG… âm thanh sắt thép va chạm vang lên chát chúa, hoa lửa đỏ rực bắn lên đầy trời.

Một kẻ có thể yếu nhưng nhiều người hợp lực thì không yếu chút nào, uy lực của đòn tấn công tổng lực vừa rồi, không ngờ lại mạnh mẽ đến nổi đã thành công đẩy lùi Đăng Dương lui về sau mấy mét, đôi chân bọc giáp với những chiếc long trảo sắc nhọn cũng theo đó mà cày dài trên mặt đất từng đường rãnh sâu.

Nhân cơ hội đó, vố số kẻ địch ở phía sau cũng đồng loạt tấn công, nhắm thẳng vào lưng Đăng Dương mà điên cuồng ra đòn tới tấp.

Tuy nhiên, một kẻ dày dặn kinh nghiệm chiến đấu như Đăng Dương làm sao lại không tiên liệu trước điều này.

Chỉ thấy, ngay khi đám quân đằng sau chuẩn bị tung chiêu thì từ trên không trung, chín tia kiếm khí phi thường sắc lạnh, mang hình dáng của những thanh tiểu kiếm màu trắng, kéo theo từng vệt dài bạch sắc sau đuôi, phá không xét gió, vèo vèo lao xuống như một cơn mưa sao băng mỹ lệ, tạo nên những tiếng rít bén nhọn, khiến cho người nghe rợn cả tóc gáy.

Và rồi…

PHẬP… PHẬP… PHẬP… PHẬP… PHẬP… PHẬP…

Một loạt thanh âm lưỡi kiếm găm vào da thịt nối tiếp nhau vang lên, sáu tên đệ tử ra đòn tấn công trước nhất đã gục gã trong vũng máu đỏ lòm, ánh sáng trắng từ Vòng Hộ Mệnh cùng lúc sáng lên, minh chứng cho việc sáu người bọn hắn đã chính thức bị loại khỏi cuốc chiến.

Không dừng lại ở đó, sau khi thành công ngăn chặn sáu tên đệ tử tập kích Đăng Dương từ sau lưng, chín tia bạch sắc kiếm khí phi thường sắc bén lại tiếp tục lao đi vun vút trong đám người, chia ra thành ba bên trái, ba bên phải và ba đằng sau.

Chín thanh tiểu kiếm với chiếc đuôi ánh sáng mỹ lệ, lúc thì song song di chuyển, lúc thì đan chéo vào nhau, tựa như những nét vẽ nguệch ngoạc của con trẻ hoặc là một nhúm chỉ may rối bời, hiện rõ trên nền đen của một rừng đầu người nhộn nhịp, lạnh lùng xuyên thủng bất kỳ thứ gì xuất hiện ở trước mặt chúng nó, từ binh khí cứng rắn cho tới da thịt con người, không gì cản được.

Và cũng bởi vì không gì cản được, cho nên kiếm khí bay qua, máu đỏ liền chảy, mảnh vụn binh khí rơi vãi đầy đất, còn thân thể đám đệ tử, mặc kệ có mặc giáp hay không thì thủng lỗ chỗ như tổ ong, nhìn vào vô cùng ghê rợn.

Những tiếng thét la đau đớn cứ thế… không ngừng tăng lên, số lượng người gục gã cũng ngày một nhiều, Vòng Hộ Vệ liên tiếp sáng lên nhưng những kẻ bại liệt cũng nằm cả đống trên mặt đất, biến một khoảng không gian hai bên trái phải và cả sau lưng Đăng Dương thành một vùng tử địa bất khả xâm phạm.

Cùng lúc đó, trong khi Cửu Ảnh Kiếm Ý đang đồ sát tam phương thì tại đằng trước, Đăng Dương cũng đã tiến hành đánh trả.

“Các ngươi chỉ có thế thôi à? QUÁ YẾU!”

Sau khi bị đòn tấn công tổng lực đẩy lùi về phía sau, Đăng Dương liền cuồng hộ gầm lên như dã thú, tay trái vận lực vung mạnh, dùng khiên chắn cường ngạnh chấn văng vô số binh khí của quân địch, đồng thời tay phải dương cao Bạch Kiếm, thanh Địa Nguyên Binh đã được hắn thúc đẩy cực hạn, cường hóa uy lực và gia trì lôi điện dài ra cả mét, mang theo sức mạnh ngợp trời, hủy diệt hết thảy, toàn lực chém thẳng vào đám đông trước mặt.

“Nhân giai trung cấp võ kỹ - Thiên Lôi Nhất Kích!”

ĐÙNG! Tiếng va chạm băng thiên liệt địa

ẦM! Tiếng sấm sét chấn động trời minh

Một kiếm này, tuy chỉ là Nhân giai trung cấp võ kỹ, nhưng lại được Đăng Dương thi triển bằng một thanh Địa Nguyên Binh được thúc đẩy sức mạnh tối đa, cộng với man lực thân thể cực đại, và thuộc tính hủy diệt mãnh liệt của Tử Lôi đấu khí, khiến cho uy lực ẩn chứa một kiếm này mạnh hơn cả trăm lần, hoàn toàn không khác gì một chiêu Địa giai trung cấp võ kỹ.

Mà Địa giai trung cấp võ kỹ khủng khiếp ra sao thì ai ai cũng biết, chính là đập chết một Võ Tướng trung cấp dễ như trở bàn tay. Thế thì đám đệ tử Ngoại Môn chỉ có tu vi Võ Sư cao cấp và Võ Tướng sơ cấp kia làm sao có thể chịu được?

Chỉ thấy, khi đại kiếm lôi điện hạ xuống cũng là lúc khói bụi tung bay, hàng dài quân địch đồng loạt bay thẳng ra xa như lông vũ trước gió, những tên đen đủi đứng gần thì hoàn toàn bẹp dí trên mặt đất, áo quần tả tơi, da thịt bốc khói, binh khí xiên vẹo, nứt vỡ tứ tung.

Thế nhưng, đó mới chỉ là uy lực thuần túy, sự phá hủy ban đầu của nhát chém mà thôi, còn chưa phải là tổng sát thương mà nó có thể gây ra.

Tiếp đến một phần mười giây, tính từ lúc đại kiếm chạm đất, sóng sung kích sinh ra từ vụ va chạm, kết hợp với hàng vạn tia lôi điện bạo liệt màu tím, bắt đầu lan tỏa khắp bốn phương, một lần nữa thổi bay cũng như hủy diệt tất cả những gì nằm trong phạm vi hai mười mét theo hình nan quạt, từ con người cho tới binh khí, từ Võ Sư cho tới Võ Tướng, toàn bộ đều đồng loạt bốc hơi chỉ trong tích tắc.

Roẹt… roẹt… roẹt… roẹt… roẹt… roẹt… roẹt… roẹt… roẹt… roẹt… roẹt… roẹt… roẹt… roẹt… roẹt… roẹt……………….

Chỉ trong vòng chưa đầy một giây, đã có hàng chục Vòng Hộ Mệnh cùng lúc kích hoạt trên diện rộng, nhất thời chiếu sáng cả một vùng, tiễn đưa hàng chục tên đệ tử ra khỏi chiến trường, hoàn toàn chấn nhiếp tinh thần của tất cả đệ tử còn lại, khiến bọn chúng chỉ có thể đứng xa chứ không dám tới gần.

“Khốn khiếp, hắn mạnh quá!”

“Một chém vừa rồi, hình như là Địa giai trung cấp võ kỹ”

“Chỉ một kiếm, chỉ một chiêu duy nhất mà hắn đã đánh gục gần bốn chục người của ta, thậm chí còn khủng khiếp hơn cả lần hắn trực diện lao vào chúng ta lúc trước”

“Còn cả mấy thanh tiểu kiếm đáng ghê tởm kia nữa, mới chưa đầy mười giây thời gian mà đã gần như quét sạch cả một vùng, làm cho không ít người bị loại bỏ và một cơ số khác thụ trọng thương”

“Chết tiệt, rốt cuộc thì tên khốn này mạnh mẽ đến mức nào cơ chứ?”

“Chúng ta làm sao có thể đánh bại hắn đây?”

“Mẹ kiếp, sợ cái gì, chúng ta vẫn còn hơn hai trăm người mà, vẫn có thể chơi hắn được”



“HÔ”

Thấy quân địch sau một chiêu đơn giản liền không dám vọng động nữa, Đăng Dương thở ra nhàn nhạt bạch khí qua khe hở của mũ giáp, từ tốn thu lại Bạch Kiếm đã trở về hình dạng ban đầu, lạch cạch đứng thẳng người lên, chín tia kiếm khí sau khi tung hoành khắp nơi cũng đã quay về huyền phù sau lưng hắn, tựa như một vòng hào quang sắc lạnh vô bì.

Khẽ liếc mắt nhìn đám đông quân địch đang không ngừng la ó mắn chửi, Đăng Dương nhết môi cười, thanh âm cất lên đầy sự chế nhạo

“Sao? Mới bao nhiêu đó thôi mà sợ rồi à?”

“Hưmm… ha … ha … ha… ha… ha… ha!”

“Đúng là một lũ ăn hại, còn kẻ tập hợp các ngươi lại để chống lại ta thì càng là loại ăn hại trong ăn hại, thực đáng thương”



“Ngươi nói cái gì?” Một tên đệ tử không chịu được Đăng Dương xỉ nhục nên liền hùng hổ chửi lại

“Hừ, cái thứ cuồng vọng, còn chưa biết ai thắng ai thua đâu” Một tên đệ tử khác cũng theo sau tiếp lời.

“Bọn ta đông như vậy, chẳng lẻ lại thua một mình ngươi?”

“Không sai…”

Hạng có thể mất, bản thân có thể bị loại nhưng mặt mũi con người thì bắt buộc phải giữ.

Dù cho không biết cách nào có thể đốn hạ tên ma thần tàn độc trước mắt, thế nhưng chửi đổng một chút thì đã làm sao, ít nhất khí thế, chắc chắn là không bị thua thiệt rồi.

Đúng vào lúc này, khi mà chiến ý của binh đoàn ba trăm đệ tử Ngoại Môn đang có dấu hiệu giảm sút trầm trọng, thì…

“MỌI NGƯỜI NGHE TA NÓI!” Một thanh âm hùng hồn bất ngờ vang vọng khắp không gian, thu về sự chú ý của vô số người.

Sâu trong binh đoàn đệ tử đông đúc, tại vị trí cách rất xa chỗ mà Đăng Dương đang đứng, Lý Thừa Lộc, kẻ từng là bại tướng dưới chân Đăng Dương, đồng thời cũng là người thay mặt Lý Khánh, lãnh đạo binh đoàn ba trăm đệ tử Ngoại Môn đang tụ họp ở nơi đây, cuối cùng cũng đã xuất đầu lộ diện.

Hắn đứng trên vai của một tên đệ tử cao to, phóng ánh mắt chứa đầy thù hận về phía Đăng Dương ở xa, đồng thời cũng bao quát luôn cả mảnh chiến trường rộng lớn, hỗn độn, mở miệng hùng hồn nói lớn

“Ta công nhận là hắn rất mạnh, có thể nói là đệ tử Ngoại Môn mạnh nhất mà ta biết, một Võ Tướng trung cấp hàng thật giá thật, điều này là sự thật không thể chối bỏ”

Đám đông đệ tử vừa nghe Lý Thừa Lộc nói vậy thì liền xôn xao, có kẻ hoang mang và có người giận dữ.

“Lý Thừa Lộc, hắn đang nói cái quái gì thế? Muốn chúng ta từ bỏ sao, thế lời hứa của Lý Khánh thì tính thế nào?”

“Chẳng lẽ sau bao nhiêu cực khổ và trả giá lớn như vậy, lại bảo chúng ta phải buông tha cho cái tên Đăng Dương chó má kia, kẻ hiện giờ vẫn còn đang không ngừng phỉ nhổ vào mặt chúng ta sao?”

“Nhưng mà từ tình huống vừa rồi, một cú húc chính diện diệt ba mươi người, một nhát chém đã loại bỏ bốn mươi, đó là còn chưa kể đến mấy chục người khác đang nằm la liệt trên mặt đất vì chín thanh tiểu kiếm quỷ dị và bá đạo kia. Tất cả đã chứng tỏ một điều vô cùng rõ ràng rằng, chúng ta không thể nào đánh bại hắn được!”

“Có thể Lý Thừa Lộc nói đúng, giải tán đội ngũ diệt Dương cũng là một ý hay, tuy rằng không nhận được bất cứ lợi lộc gì từ Lý Khánh nhưng ít nhất vẫn còn cơ hội tranh đoạt thứ hạng cao, như thế tốt hơn nhiều so việc với cố chấp ở lại chỗ này để rồi bị tên quái vật kia thẳng thừng loại bỏ khỏi Ngoại Môn Địa Chiến”

Trong nhất thời, hai luồng ý kiến trái chiều xuất hiện trong đám người, kẻ muốn rời đi, người thì ở lại, gay gắt đối đầu, không ngừng va đập vào nhau chan chát, khiến bầu không khí khói lửa chiến trang đang vô cùng căng thẳng nơi đây lại bổng nhiên biến thành trò hề trong mắt bàn dân thiên hạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.