Hào Quang Mặt Trời

Chương 298: Chương 298: Chế độ Đồ Sát




“Tất cả mau tránh ra!”

“Huyết Trùng Thiên Ma Thuật – Lưỡi Qủy Phệ Huyết Thương!”

Dưới một tiếng quát lạnh, Ngọc Cổ Thanh liền mạnh tay phóng thẳng thanh huyết thương đỏ rực như máu về phía con rồng đá.

Cùng lúc đó, Hoàng Kỳ, Chu Lam và Huỳnh Phong cũng đồng thời thúc dục đấu khí đến cực hạn, nối đuôi nhau phóng ra đại sát chiêu hủy diệt của mình

“Địa giai cao cấp võ kỹ - Quang Minh Chi Thần Dực Thiên Kiếm!”

“Địa giai cao cấp võ kỹ - Hắc Hỏa Phần Thiên!”

“Địa giai cao cấp võ kỹ - Ngũ Độc Xuyên Tâm Kích!”

Đùng, một tiếng nổ chấn động không gian, đấu khí tung bay tứ phía, sóng xung kích càn quét bốn phương, thổi bay không ít đệ tử Phá Thiên Tông còn chưa kịp rút lui, cả không gian nhất thời bị nhấn chìm trong một lớp khói bụi mịt mù.

“Uy lực thật kinh khủng!” Đứng cách đó không xa, Thủy Linh Lung nằm yên trong lòng Đăng Dương, hai mắt mở to nhìn đến trung tâm của trận huyết chiến, cảm nhận hơi thở hủy thiên diệt địa sinh ra từ vụ nổ khủng bố, không hỏi hít vào một hơi khe khẽ, giật mình nói

“Đối mặt với một đòn này, cho dù có là cường giả Kình Quân chân chính đi chăng nữa thì cũng ăn không tiêu, còn rồng đá kia xem như lành ít dữ nhiều rồi!”

“Chưa đâu!” Đăng Dương cười nhạt nói.

Ngay khi tiếng nói của hắn vừa thoát ra khỏi miệng thì từ bên trong đám khỏi bụi mịt mù…

Rống!!! Một tiếng long ngâm chứa đầu sự giận giữ liền vang lên.

Chỉ thấy, với một cái quất đuôi tràn đây uy lực, kình phong sinh ra xé tan mây mù, một lần nữa đem thân hình to lớn của con rồng đá hiển lộ ra trước ánh mắt của tất cả mọi người nơi đây.

Chỉ thấy, con rồng đá lúc này đã bị gãy mất một cái sừng, lông bờm từ rậm rạp đã biến thành thưa thớt như bị hỏa diễm thiêu trụi, trên thân thể dài sòng cũng tróc ra không ít vảy cá, để lộ bên trong từng vết rạn nứt li ti như mạng nhện.

Từ đó có thể thấy, sau khi hứng chịu một đòn công kích được kết hợp bởi bốn đại sát chiêu của Ngọc Cổ Thanh và đồng bọn, con rồng đá cũng đa ăn phải không ít thiệt thòi.

Mặc dù vậy, hơi thở của nó so với trước kia không chỉ không có suy giảm bất cứ chút nào mà ngược lại, càng thêm mạnh mẽ hơn, bạo ngược hơn gấp mấy lần, và nếu như ai tinh mắt thì có thể dễ dàng nhận thấy, đôi mắt của nó đã chuyển từ màu xám trắng thành đỏ rực như bị nhuốm màu máu tươi.

Dấu hiệu này, nếu xuất hiện trên thân thể của những con quái thú có nghĩa là bọn chúng đã bị kích phát hung tính giết chóc đến tận cùng.

Dĩ nhiên, con rồng đá này hoàn toàn không phải là một con quái thú, nó chẳng qua chỉ là một con Rối Đá không có sinh mệnh, mang hình dáng của loài rồng mà thôi. Bất quá, Rối Đá cũng có đặc điểm riêng biệt của nó, và đó chính là sự điều chỉnh chế độ chiến đấu, gao gồm chế độ Bình Thường và chế độ Đồ Sát.

Trong chế độ Bình Thường, Rối Đá hoàn toàn hoạt động dựa trên sự cân bằng giữa hai yếu tố Tấn Công và Phòng Thủ, nhờ vào đó, nó có thể chiến đấu một cách vô cùng bềnh bỉ và ổn định.

Ngược lại, chế độ Đồ Sát lại phá vỡ sự cân bằng đó, bằng cách giảm yếu tố Phòng Thủ xuống, Rối Đá sẽ được gia tăng sức Tấn Công vô cùng mạnh mẽ để giết chết kẻ thù bằng mọi giá, cho dù có phải bỏ mạng.

(Tương tự như việc ép xung CPU vậy)

Có thể nói, trạng thái cuồng nộ của con rồng đá lúc này đã khiến cho nó dễ dàng bị hạ ngục hơn khi trước, tuy nhiên, để làm được điều đó, đám người Phá Thiên Tông trước hết phải tìm cách sống sót trước sự trả đũa điên cuồng của nó cái đã.

Rống!!!

Con rồng đá lại tiếp tục gầm lên một tiếng thống hận mà theo đó, cái miệng to lớn với vô số răng nanh sắc nhọn của nó liền mở rộng, bắn thẳng lên không trung một luồng lôi quang tô to như cột đình, chứa đầy khí tức bạo liệt, một chút cũng không hề thua kém thanh huyết thương Lưỡi Qủy của Ngọc Cổ Thanh.

Luồng lôi quang đó, sau khi đâm mạnh vào tấm Kính Vạn Hoa trên trần điện thì liền phân tán ra thành hàng trăm tia sét nhỏ hơn, dội ngược xuống đoàn người tán loạn dưới mặt đất.

“Tất cả tránh máu!” Nhìn lôi điện ầm ầm lao xuống như một cơn mưa nặng hạt, Hoàng Kỳ liền kinh hãi quát to với đám đệ tử Phá Thiên Tông

Chỉ là, tiếng nói của con người làm sao có thể sánh ngang với tốc độ của lôi điện.

Do đó, còn không đợi Hoàng Kỳ nói hết lời, hàng trăm tia sét đoạt mạng đã điên cuồng oang phá sàn nhà cẩm thạch đen bóng

Đùng! Đùng! Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!

Chỉ thời gian một cái chớp mắt trôi qua, đã có trên dưới mười lăm tên đệ tử Phá Thiên Tông, gần như là một nửa quân số của bọn hắn bị sấm sét đánh trúng, trong đó, có chín người đã tử vong tại chỗ, thân thể cháy đen như than, bốc lên mùi khét gay mũi, sáu người còn lại, tuy rằng không chết ngay lập tức nhưng cũng là cách cái chết không còn bao xa, bị thương vô cùng nặng nề, hơi thở mỏng manh yếu ớt đến cùng cực, sức chiến đấu ngang bằng số ‘0’!

Qủa không hổ danh là chế độ Đồ Sát, chỉ một chiêu duy nhất liền tiễn đưa cả đống võ giả đi về thế giới bên kia.

Lại thấy chưa đến vài giây mà quân số của mình đã tổn hao quá nửa, cho dù có là một kẻ cực kỳ lý trí như Ngọc Cổ Thanh cũng phải giận sôi trong lòng, đỏ cả hai mắt.

“Tất cả mọi người nghe đây, không tiếc mọi giá giết chết con súc sinh này cho ta!”

Thống hận quát lớn một tiếng chấn động cả không gian, Ngọc Cổ Thanh một lần nữa sử dụng sức mạnh của cảnh giới Kình Quân, huy động đại lượng đấu khí trong thiên địa, ngưng tụ thành một thân khôi giáp đỏ rực như máu, tay phải xách lên đại đao, tay trái hiện ra cương thuẫn, tựa như một vị Huyết Thần Chiến Tranh, phá không xé gió lao thẳng vào con rồng đá.

“Địa giai cao cấp võ kỹ - Huyết Đao Đoạn Sơn Hà!”

Choang! Huyết Đao chạm vào đá cứng vang lên âm thanh chói tai kèm theo hoa lửa bắng ra tung tóe

Một đao uy thế từ trên cao bổ mạnh xuống, hung hăng chém thẳng vào cái đầu hung tợn của con rồng đá, vừa bẻ gảy chiếc sừng còn lại, đồng thời cũng khiến cho nó loạn choạng thân hình, đùng một tiếng… ngã ầm xuống đất.

Thấy con rồng đá đã bị Ngọc Cổ Thanh đánh ngã, ba người Hoàng Kỳ, Chu Lam, Huỳnh Phong liền chớp mấy cơ hội ngàn năm có một, đạp đất phóng lên với tốc độ cực nhanh, thương kiếm cùng xuất, điên cuồng tấn công thân thể đồ sộ của con rồng đá bằng tất cả chiêu thức mạnh mẽ nhất của bản thân

“Địa giai cao cấp võ kỹ - Quang Minh Phi Thiên Giáo!”

“Địa giai cao cấp võ kỹ - Liệt Diễm Hắc Quyền Chấn Thương Khung!”

“Địa giai cao cấp võ kỹ - Ngũ Độc Song Long Kích!”

Mà không chỉ ba người bọn hắn thôi đâu, đám đệ tử Phá Thiên Tông còn lại, dù đã bị độc dược của Đăng Dương khiến cho tốc độ vận chuyển đấu khí trở nên trì trệ, nhưng ngay khi nhìn thấy con rồng ngã xuống, tất cả bọn hắn đều hiểu được thời cơ báo thù hiếm có đã đến, vậy cho nên ngay lập tức không hề do dự, người này nối tiếp người kia, liều mạng bộc phát đấu khí mà xông lên, nhao nhao phóng ra những võ kỹ có uy lực cao cấp nhất, điên cuồng vùi dập con rồng đá trong mưa bom bảo đạn.

Nhất thời…

BÙM! BÙM! BÙM! BÙM! BÙM! BÙM! BÙM! BÙM!

Hàng loạt thanh âm bạo tạc không ngừng nổ vang đinh tai nhức óc, sóng sung kích khuấy động không gian, từ trên cơ thể to lớn của con rồng đá, từng lớp vảy cả xám trắng liên tiếp vỡ nát tan tành, ào ào bong tróc ra rồi ‘lạch cạnh’ rơi thằng xuống đất như những viên ngói mục rữa.

Cùng với sự phá hủy của lớp vảy bên ngoài, những khe nứt chằn chịt cũng nhanh chóng xuất hiện rồi lan rộng ra khắp cả thân hình dài sòng như rắn của con Rối Đá khổng lồ, và nhất là ở phần thân dưới, ngay tại vị trí tiếp nổi giữa chi sau và bụng, có một vết nứt rất nghiêm trọng, gần như là muốn cắt đứt luôn long trảo của nó.

Thương thế phải nói là vô cùng nghiêm trọng, ảnh hướng trực tiếp đế khả năng di chuyển và sự linh hoạt của nó trong chiến đấu.

Thế nhưng, xét đến cùng, con rồng đá này cũng không phải là một con rồng thật sự, nó chỉ là một con Rối Đá được chế tạo dựa trên khung sườn của một con rồng mà thôi. Chính vì thế cho nên, con rồng đá này không hề biết đau đớn là gì, và chắc chắn, nó cũng chẳng sợ chết.

Một thứ vốn dĩ đã không có sinh mạng thì làm sao sợ chết cho được?

Đối với con rồng đá, vết thương sâu như thế nào, nguy hiểm ra sao đều không quan trọng, tất cả bọn chúng chỉ càng chọc cho nó tức điên hơn mà thôi.

Rống!!!

Lại một tiếng gầm kinh thiên động địa, con rồng đá há mồm phun ra một ngọn hỏa diễm màu vàng, rực rỡ như pháo hoa, cuốn theo sức nóng lên đến hàng ngàn độ C và thậm chí còn cao hơn nữa, điên cuồng càng quét và thiêu đốt đám người Phá Thiên Tông.

“Mọi người mau lùi lại!” Một tên đệ tử Phá Thiên Tông hốt hoảng quát to, hai chân đạp mạnh mặt đất lui người ra sau, đồng thời đem song kiếm của mình tạo thành hình chữ X trước ngực, thổ hệ đấu khí cuồn cộng xông ra khỏi cơ thể như nước lũ vỡ đê, gia trì lên song kiếm, tạo thành một lớp lá chắn đơn giản và kiên cố, chống chọi lại ngọn lửa vàng bá đạo của con rồng đá.

Cho dù là vậy, sau một khắc ngắn ngủi tiếp xúc với ngọn lửa vàng hàng ngàn độ C, lớp lá chắn cực kỳ kiên cố của hắn ta đã bị thiêu trụi chỉ trong chớp mắt, sau đó là song kiếm Địa Nguyên Binh và rồi là hai bàn tay của hắn.

Nhờ phản ứng mau lẹ, tên đệ tử Phá Thiên Tông cuối cùng đã thoát được cái ôm của tử thần, thế nhưng hai cánh tay của hắn giờ đây chỉ còn lại cùi chỏ, cả phần bàn tay và khuỷu tay đều đã bị đốt sạch thành tro tàn, một sự đau đớn đến xé nát tâm can khiến cho hắn phải thét gào trong tuyệt vọng.

Trên mặt đất dưới chân hắn, song kiếm Địa Nguyên Binh lúc này đã đỏ rực như than hồng, lưỡi kiếm gấp khúc biến dạng như một thanh kẹo bị chảy nước, hoàn toàn biến thành một thứ phế phẩm vô dụng.

Tuy nhiên, trong số đệ tử Phá Thiên Tông xông lên công kích con rống đá khi nó bị đánh ngã, không phải ai cũng may mắn giữ được một cái mạng như tên này, đại đa số bọn hắn, phần nhiều đều đã hóa kiếp dưới ngọn lửa tử thần, trở thành một nắm cát bụi không hơn không kém.

“Chu Lam, chặn hỏa diễm của nó lại” Huỳnh Phong cao giọng hét to, đồng thời ra sức vỗ mạnh đôi cánh ánh sáng sau lưng, thổi nên từng cơn cuồng phong lộng gió, kháng cự lại thế công cuồn cuộc của hỏa diễm màu vàng, cau kéo chút thời gian để đám đệ tử Phá Thiên Tông còn lại rút lui ra ngoài.

“Được, cư để ta!” Chu Lam nghiêm nghị gật đầu rồi mở rộng hai tay ra, hắc hỏa hừng hực bốc cháy trên người của hắn bắt đầu xoay tròn như một cơn lốc xoáy khổng lồ, buông ra một luồng hấp lực cực đại, mạnh mẽ lôi kéo và cắn nuốt ngọn lửa hàng ngàn độ C cả con rồng đá.

Chỉ điều này thôi cũng đủ thấy được, ngọn lửa màu đen phi thường kỳ dị của Chu Lam là cường đại đến cỡ nào. So với ‘lửa địa ngục’ của Hắc Ngục Xà, chỉ có hơn chứ không thể kém.

“Làm tốt lắm, Chu Lam!”

Cùng lúc đó, Ngọc Cổ Thanh đã một lần nữa ngự không xuất hiện ngay trên đầu con rồng đá đang trở mình đứng dậy, huyết đao trên tay mang theo uy lực bài sơn đảo hải, với không một chút nhân nhượng, lạnh lùng chém thẳng xuống cái đầu to lớn đã xuất hiện hàng tá vết rạn.

“Địa giai cao cấp võ kỹ - Huyết Đao Đoạn Sơn Hà!”

Choang!

Đùng!

Dưới một đao toàn lực của Ngọc Cổ Thanh, con rồng đá còn chưa kịp đứng lên thì đã ngã xuống lần thứ hai, đồng thời, để lại tại trên cái đầu to lớn của nó một vết đao sâu hoắm như muốn xuyên thủng cả sọ não.

Tuy nhiên, như đã từng nói, con rồng đá này không phải là một sinh vật sống cho nên chắc chắn sẽ không có bất kỳ một giọt máu nào chảy ra. Thay vào đó, đôi mắt đỏ ngầu của nó, sau khi hứng chịu một đao này của Ngọc Cổ Thành thì càng trở nên điên loạn hơn, cơ thể to lớn dãy mạnh một cái ầm, cái đầu uy nghi nhưng tràn đầy hung tợn vừa mới bị đánh gục xuống không lâu đã bất ngờ bật ngược trở lại, lấy tốc độ sét đánh bưng tai, đớp mạnh lấy Ngọc Cổ Thanh.

-------*-*-------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.