Hào Quang Mặt Trời

Chương 242: Chương 242: Cổ Loa tàn lụi




“Tiếp đó thì như thế nào?” Đăng Dương tò mò hỏi

“Sau khi công chúa Mỵ Châu và Trọng Thủy tuyệt mệnh, An Dương Vương chính thức gục ngã dưới tay Triệu Đà và thành Cổ Loa cũng từ đó bị Triệu Đà chôn vùi trong lòng đất?”

Thần Rùa nghe vậy, ánh mắt nhìn xuống Đăng Dương liền có chút quái dị, buồn cười nói

“Tiểu tử, mục đích khởi binh của Triệu Đà là xâm chiếm Âu Lạc, mà tất cả tinh hoa cả Âu Lạc đều được tập trung tại thành Cổ Loa, hắn ta cớ gì phải nhấn chìm toàn bộ thành Cổ Loa xuống lòng đất chứ? Như vậy thì khác nào bóp bi chính mình?”

Đăng Dương càng nghe càng khó hiểu, nghi hoặc nói “Nếu Triệu Đà không làm, vậy thì tại sao thành Cổ Loa lại bị chôn vùi?”

“Kẻ nhấn chìm thành Cổ Loa, thật ra chính là An Dương Vương!” Thần Rùa tiếp tục quăng một quả bom nặng ký, nhất thời khiến cho đầu óc Đăng Dương xoay như chong chóng

“An Dương Vương?”

“Ha ha, đúng vậy đấy, An Dương Vương cả đời oanh liệt, kiên cường bất khuất, cho dù bại trận dưới mưu kế hiểm độc của Triệu Đà nhưng dù có chết, hắn vẫn nhất quyết không chấp nhận để cho Triệu Đà đạt được mục đích”

“Không phải Triệu Đà dành cả đời để tìm cách xâm chiếm Cổ Loa sao? Vậy thì An Dương Vương sẽ đem toàn bộ Cổ Loa chôn vùi hàng ngàn mét bên dưới lòng đất, để cho mọi cố gắng của Triệu Đà đều đổ sông đổ bể! Đến cuối cùng chính là đập nồi dìm thuyền, cả hai cùng chết”

“Tiền bối, ngài hình như quên mất một việc a!” Đăng Dương cau mày nói “Trong tay Triệu Đà còn có Kim Quy Diệt Thần Nỏ cơ mà, với thanh Diệt Thần Binh này lại cộng với tu vi cao hơn một bậc, hắn làm sao lại để cho An Dương Vương thực hiện ý đồ đồng quy vu tận được?”

“Chỉ cần hắn ta bóp cò một cái, An Dương Vương không chết cũng bị trọng thương, đến cả bản thân mình còn không giữ được, lấy sức đâu mà chôn vùi cả một tòa thành Cổ Loa khổng lồ như thế?”

Thần Rùa lắc nhẹ đầu, cười khẽ đáp

“Tiểu tử, ngươi biết một mà không biết hai!”

“Ngay từ thở ban đầu, khi mà ba vị Thánh Nhân đặt viên gạch đầu tiên trong hành trình nghiên cứu cùng chế tạo Diệt Thần Binh, quy tắc được đặt ra trước tiên chính là thanh Diệt Thần Binh này chỉ dành cho vương tộc Âu Lạc và chỉ duy nhất vương tộc Âu Lạc mà thôi!”

“Do vậy, ngoại trừ những người có huyết mạch đế vương ra, bất kỳ một ai cũng không thể khởi động Kim Quy Diệt Thần Nỏ được, đừng nói đến Triệu Đà, cho dù có là đương kim hoàng đế của Tần quốc, vị cường giả vô địch thiên hạ kia cũng là không thể!”

“Mà đã không dùng được Kim Quy Diệt Thần Nỏ, trận chiến cuối cùng giữa Triệu Đà và An Dương Vương chính thức quay trở lại với một màn long tranh hổ đấu vô cùng dữ dội, kẻ tám lạng người nửa cân, điên cuồng đánh nhau trên bầu trời huyết sắc của thành Cổ Loa suốt mười ngày mười đêm mà vẫn không thể phân định được thắng thua!”

“Chỉ có điều, An Dương Vương không bại không có nghĩa là Âu Lạc vĩnh viễn trường tồn, trong khoản thời gian mười ngày đó, đại quân của Triệu Đà cơ hồ đã nhấn chìm toàn bộ thành Cổ Loa trong biển lửa mịt mù, khi ấy, máu tươi thật sự đã chảy thành sông, xác người chất cao thành đống, nằm la liệt khắp đường lớn ngỏ nhỏ, cảnh tượng thảm liệt và tàn khốc đến cực độ, so với tội ác diệt chủng cũng không hơn kém nhau là bao”

“An Dương Vương khi đó thấy thế, biết là Âu Lạc đã không còn bất kỳ một tia hi vọng nào nữa, vậy cho nên hắn đã quyết định hiến tế mạng sống của chính bản thân mình, thi triển một đại cấm thuật thượng cổ gọi là Hố Đen, điên cuồng hấp thu thiên địa đấu khí trong vòng bán kính 10.000 km đến mức cạn khô, sau đó lại dùng tất cả lượng đấu khí khủng bố đó làm nguồn năng lượng để khởi động Cổ Loa Trấn Ma Trận, cũng là một loại trận pháp thượng cổ được khắc trên cả ba bức tường thành khổng lồ, đem cả thành Cổ Loa và tất cả mọi thứ bên trong nó, bao gồm cả Triệu Đà cùng đại binh quả hắn, toàn bộ đều bị phong ấn rồi chôn vùi sâu xuống lòng đất, vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian”

“Có điều, dư âm của nó vẫn còn kéo dài mãi cho đến tận ngày nay. Với uy lực quá mức bá đạo của cấm thuật Hố Đen, cả vùng đất ngập tràn sinh cơ, khắp mọi nơi đều là những thảo nguyên xanh mát trải dài bất tận của vương triều Âu Lạc, toàn bộ đã bị biến thành một mảnh hoang mạc khô cằn, không còn sức sống, cũng chính là Hoang Mạc Tây Nguyên theo cách gọi của các ngươi!”

Vừa dứt lời, Thần Rùa chỉ cần nhìn vẻ mặt đăm chiêu của Đăng Dương là liền biết hắn lại đang chuẩn bị lên tiếng thắc mắc, cho nên giải thích luôn

“Không cần hỏi, cái cấm thuật Hố Đen kia, nếu muốn thi triển thì cần phải hi sinh mạng sống, và công dụng cũng chỉ là hấp thu đại lượng đấu khí mà thôi, An Dương Vương tất nhiên là không thể đem ra để đánh nhau với Triệu Đà được”

“Còn về phần Cổ Loa Trấn Ma Trận, cái trận pháp phong ấn khổng lồ này yêu cầu cả một quá trình chuẩn bị phi thường lâu dài, và cẩn phải có sự hợp lực của rất nhiều Hồn Sư mới có thể tạo ra được, An Dương Vương muốn dùng nó để bẩy rập đại quân của Triệu Đà càng là chuyện bất khả thi”

“Nói đơn giản cho dễ hiểu, công dụng của cấm thuật Hố Đen và Cổ Loa Trấn Ma Trận, cốt yếu cũng chỉ là thủ đoạn để đồng quy vu tận, kéo kẻ thù chết chung mà thôi!”

“Bất quá, ha ha ha, sợ là có đánh chết, Triệu Đà cũng không nghĩ, lão bạn già của ta lại còn một phần hậu chiêu ghê gớm đến vậy đâu”

Đăng Dương nghe vậy, cái đầu liên tiếp gật gù tỏ vẻ đã hiểu ra, chỉ là sự nghi hoặc trong mắt hắn cũng không về thế mà tiêu thất, có chút không dám chắc, mở miệng hỏi

“Tiền bối, tên Triệu Đà kia, hắn vẫn chưa chết có phải hay không?”

Thần Rùa bị câu hỏi bất chợt của Đăng Dương làm cho chấn kinh không nhẹ, trầm giọng hỏi “Sao ngươi lại nói như vậy?”

Đăng Dương nghĩ sao nói thế, cẩn thận đáp

“Thì theo như tiền bối đã nói, An Dương Vương chỉ phong ấn thành Cổ Loa cùng tất cả mọi thứ bên trong nó xuống dưới lòng đất mà thôi, như thế cũng có nghĩa, tên Triệu Đà kia cũng đã bị phong ấn”

“Mà ngài, Thần Rùa, cũng theo như lời của ngài, tại thời điểm 5000 năm về trước, cảnh giới võ đạo của ngài vẫn còn thua kém hai người An Dương Vương và Triệu Đà rất nhiều, thế nhưng ngài vẫn có thể yên ổn sống cho đến ngày hôm nay, không lý nào Triệu Đà lại không sống được, có đúng không?”

Thần Rùa nghe vậy, sắc mặt thoáng ngưng trệ trong chốc lát, sau đó thì lại ha hả cười to, thái độ phi thường hài lòng, nói

“Ha ha, tốt lắm, suy luận rất tốt, tiểu tử, ngươi quả không hổ là người mà lão quy ta nhìn trúng!”

“Hắn còn sống thật, má ơi!” Thế nhưng trái ngược với lời khen ngợi của Thần Rùa, sau khi nhận được sự xác nhận của lão, ánh mắt đang cực kỳ ngưng trọng của Đăng Dương ngay lập tức tối trở nên tối đen u ám, trên trán không khỏi lấm tấm vài giọt mồ hôi to như hạt đậu

Một cường giả như Triệu Đà, kẻ có sức mạnh quét sạch Tam Sơn Môn chỉ với một chiêu duy nhất, lỡ như vì một lý do nào đó, hắn có thể thoát khỏi tầng phong ấn kia, vậy không phải chính là một đại kiếp nạn đối với thế gian này hay sao?

Chỉ nghĩ đến việc, hắn đem cơn tức giận tích tụ hơn 5000 năm mà trúc xuống mảnh thiên địa này, Đăng Dương đã cảm thấy sợ thun cả chim rồi.

Thần Rùa nhìn đến sắc mặt lúc trắng lúc xanh của Đăng Dương, làm sao lại không biết hắn đang nghĩ cái gì trong đầu, liền cười khẽ nói, thanh âm phát ra có vẻ không mấy nghiêm trọng, thậm chí còn ẩn chứa cả sự tùy ý cùng xem thường

“Tiểu tử, không cần sợ, những lo nghĩ của ngươi sẽ không bao giờ xảy ra đâu!”

“Vì sao?” Đăng Dương vô thức hỏi

Thần Rùa tiếp tục cười lớn đáp “Bởi vì cái mông vĩ đại của ta vẫn còn đang đè đầu cưỡi cổ hắn đây này!”

“Tiểu tử, không lẽ ngươi tưởng cái hồ thủy ngân rộng lớn này chỉ để chưng cho vui thôi chứ? Nó chính là cái nhà tù đang giam giữ Triệu Đà đấy, mà lão quy ta cũng chính là quản ngục của cái nhà tù này”

Sau khi biết là Triệu Đà đã không còn cơ hội trở mình nữa, Đăng Dương liền thở ra một hơi nhẹ nhỏm, tuy nhiên hai mắt vẫn mở to, nhìn xuống làn nước bạc trắng bên mạn tuyền, tinh thần có chút không dám tưởng tượng, nói khẽ

“Triệu Đà là đang nằm ngay dưới chân chúng ta?”

“Đúng vậy đấy, hắn ta chính là đang năm bẹp dí dưới chân ngươi, bất quá, ta nghĩ không bao lâu nữa, hắn sẽ không còn được nằm yên ổn như vậy nữa đâu!” Thần Rùa nói với giọng mỉa mai, chứa đầy hàm ý

“Hắn đang hấp hối?” Đăng Dương tùy ý suy đoán

“Không, hắn dù không sống khỏe được như năm xưa nhưng vẫn chưa đến nổi hấp hối đâu” Thần Rùa lắc nhẹ đầu, đại nhãn hoàng kim chiếu thằng vào người Đăng Dương, một lần nữa quăng bom “Ngươi chính là kẻ sẽ khiến cho hắn không còn yên ổn!”

Vừa nghe vậy, Đăng Dương liền giật bắn mình, đưa tay chỉ vào mặt mình, khó tin thốt lên “Ta? Ta làm sao có thể chứ?”

“Cần gì phải làm bộ ngạc nhiên như vậy?” Thần Rùa bĩu môi, cười khà nói

“Nói để mà biết, Kim Quy Diệt Thần Nỏ là một trong các truyền thừa của thành Cổ Loa, nếu như tiểu tử ngươi là người nhận được truyền thừa, vậy thì ngươi cũng chính là chủ nhân của Kim Quy Diệt Thần Nỏ”

“Mà đã có Kim Quy Diệt Thần Nỏ trong tay, lại còn thêm sự giúp sức của ta, không lẽ còn không bắn chết được cái tên Triệu Đà đáng chém vạn đao kia hay sao chứ?”

Đăng Dương gãi gãi đầu, khiến cho mái tóc hơi rối lên, miễn cưỡng tiếp thu toàn bộ lời nói của Thần Rùa, sau một lát trầm ngâm thì nói

“Tiền bối, để ta tóm gọn lại một chút nhé. Chuyện mà ngài cần ta hổ trợ chính là đoạt lấy truyền thừa của thành Cổ Loa, sau đó mang Kim Quy Diệt Thần Nỏ đến đây để tiêu diệt tên Triệu Đà kia một lần sau cuối. Đúng vậy hay không?”

“Đơn giản chính là như thế!” Thần Rùa gật nhẹ cái đầu to lớn, vui vẻ cười nói “Đợi sau khi tên Triệu Đà kia chết rồi, lời hứa của ta với An Dương Vương cũng xem như là đã hoàn thành. Hài~, sau 5000 năm kéo dài đằng đẳng, ta lại có thể một lần nữa thoải mái vân du tứ hải rồi!”

“Thế thì được rồi!” Đăng Dương búng tay cái tách, cười đến rạng ngời như ánh mắt trời, nghiêm trang nói “Ta nghĩ, chúng ta không nên làm chậm trễ thời khắc ngài vân du tứ hải nữa”

“Tiền bối, ngài mau chỉ cho ta cách học tập những kiến thức lưu trữ bên trong hai chiết chìa khóa Lông Ngỗng và Lưu Thủy đi, sau đó ta sẽ cố gắng bằng cách nhanh nhất, đoạt lấy truyền thừa cũng như đem Kim Quy Diệt Thần Nỏ về cho ngài”

Sau một hồi trò chuyện với Thần Rùa, Đăng Dương cũng đã đại khái hiểu rõ toàn bộ bối cảnh của phế khu Cổ Loa và những việc cần làm tiếp theo.

Điều quang trọng nhất là phải đoạt lấy toàn bộ năm chiếc chìa khóa để mở ra Đại Thiết Môn, tiến vào Nội Thành.

Triệu Đà dù rằng rất mạnh và vẫn còn sống nhăn răng nhưng lại không phải là mối đe dọa thật sự đối với hắn, kẻ địch của hắn lúc này chỉ có đám đệ tử của tam đại thế lực vùng Đông Hoang mà thôi, nhất là người của Phá Thiên Tông.

Tuy nhiên, với những thủ đoạn phi thường cường đại hắn chuẩn bị học được từ hai chiếc chìa khóa trên tay, mấy tên thiên chi kiêu tử kia đối với hắn, cơ hồ đã không còn bao nhiêu uy hiếp nữa, chỉ cẩn hắn tính toán chính xác và hành sự cẩn trọng, truyền thừa của thành Cổ Loa chắc chắn sẽ không thể nào thoát khỏi tay hắn, hoặc có lẽ là thế!

Nhìn ánh mắt nóng bỏng của Đăng Dương, Thần Rùa cũng không muốn kéo dài thời gian nữa, những gì cần nói, lão đều đã nói hết rồi, vậy thì cũng nên cho tiểu tử này thứ mà hắn mong muốn đi thôi.

“Tiểu tử, ngươi nhắm mắt lại, ngưng thần tĩnh khí mà chú ý tập trung, tiếp sau đây, ta sẽ truyền thụ cho ngươi cách sử dụng cả năm chiếc chìa khóa”

Đăng Dương nghe vậy, ánh mắt không giấu được nét mừng như điên, nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống đáy thuyền, mặc kệ hương vị tanh hôi vẫn còn nồng nặc trong không gian, hai mắt chậm rãi khép lại, đem tâm thần hoàn toàn ngăn cách với thế giới xung quanh, tập trung toàn bộ trí lực, an tĩnh chờ đợi

“Ta bắt đầu đây!”

Thấy Đăng Dương đã chuẩn bị đâu vào đấy, Thần Rùa cũng không nói nhảm nữa, lão khẽ quát một tiếng rồi bắn ra một chùm tia sáng hình xoắn ốc từ đôi mắt hoàng kim khổng lồ, lấy tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng, phóng thẳng vào mi tâm Đăng Dương.

Và cũng ngay trong khoảnh khắc ấy, Đăng Dương đã nhận được một lượng thông tin không nhiều như lại cực kỳ phức tạp.

Nó khó hiểu đến nổi khiến cho một tên Nhất Tinh Hồn Sư như hắn, phải mất vẻn vẹn hai tiếng đồng hồ mới có thể tiếp thu toàn bộ.

Một lần nữa mở mắt ra, Đăng Dương khẽ nhìn xuống hai chiếc chìa khóa thần kỳ đang nằm lẳng lặng trong lòng tay, ánh mắt chậm rãi dâng lên từng hồi háo hức cùng chờ mong, cong môi cười khẽ

“Đã đến lúc các ngươi hiển lộ chân diện thật sự trước ta rồi, Lưu Thủy, Lông Ngỗng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.