Hào Quang Mặt Trời

Chương 290: Chương 290: Cốt Qủy




“Khừ...khừ...!!!”

Một giây sau khi bị đánh ngã, bộ xương khô lại lần nữa đứng lên từ đống đổ nát, vung cao thanh trường đao sắc lạnh của mình, nhào thẳng vào Ngọc Cổ Thanh, kẻ vẫn còn đang cầm trên tay cuốn sách bìa vàng, liên tục chém trái chặt phải, tấn công điên cuồng.

Thấy bộ xương khô lại lao đến, Ngọc Cổ Thanh tuy gấp như không loạn, nhanh chóng thu cuốn sách bìa vàng đang cầm trên tay vào nhẫn trữ vật, đồng thời, đôi mắt diều hâu liên của hắn tục xoay chuyển, trong vòng một hơi thở ngắn ngủi đã cẩn thận phân tích và đánh giá từ trên xuống dưới bộ xương khô.

Sau đó, Ngọc Cổ Thanh không tiếp tục lựa chọn né tránh như vừa rồi nữa mà là tiến lên trước một bước dài, tăng nhanh tốc độ thu hẹp khoảng cách giữa hai bên, đồng thời, tay phải cuồn cuộn huyết khí xếp lại thành đao, trong ánh mắt kinh hãi của đám đệ tử bên dưới, thế nhưng lại chính diện dùng da thịt của mình ngạnh kháng với đao ảnh uy lực kinh người của bộ xương khô.

“Địa giai sơ cấp võ kỹ - Phệ Huyết Đao!”

“Ngọc Cổ Thanh sư huynh, không được!” Một tên đệ tử Phá Thiên Tông thấy vậy thì liền kinh hãi hét lớn. Cường độ cơ thể dù mạnh mẽ đến đâu thì về bản chất vẫn chỉ là da thịt con người, làm sao có thể so độ cứng rắn với đao kiếm được chứ?

Trái với biểu hiện hoảng sợ của đám đệ tử, Hoàng Kỳ ngược lại không có bao nhiêu lo lắng, bởi vì nàng biết rất rõ, Thiên giai cao cấp luyện thể công pháp - Huyết Trùng Thiên Ma Thuật thực sự có bao nhiêu lợi hại.

Đứng nói chi chỉ là một thanh đao Nhân Nguyên Binh tầm thường trên tay con Cốt Qủy gớm ghiếc kia, cho dù có là Địa Nguyên Binh đi chăng nữa thì cũng không thể nào thương tổn được Ngọc Sư Huynh đâu.

Và sự thật đã diễn ra đúng y chang như nghĩ gì Hoàng Kỳ suy nghĩ, đường đao của bộ xương khô và cánh tay của Ngọc Cổ Thanh sau khi đụng mạnh vào nhau thì liền vang lên âm thanh chát chúa như tiếng kim loại va chạm, kình lực mạnh mẽ quét ngang tứ phía, nhất thời đánh cho cả sáu người Hoàng Kỳ phải lùi lại phía sau, đồng thời cũng xới tung cả căn phòng này lên, hàng trăm cuốn sách cổ bị sóng sung kích oanh tạc thành vạn vạn giấy vụng, tung bay ngập trời.

Thấy Ngọc Cổ Thanh có thể dùng tay không chặng đao của mình, bộ xương khô tựa như bị kích thích mà há to cái miệng xương xẩu, gào thét lên thứ âm thanh chói tai chỉ thuộc về ma quỷ, ngay sau đó, tốc độ vung đao của nó càng lúc càng nhanh hơn, lực đạo ẩn chứa trong từng đường đao cũng càng lúc càng mạnh, giống như một tên đao phủ không biết mệt mỏi, từng bước dồn ép Ngọc Cổ Thanh lùi về phía sau.

Bất quá, đối mặt với thế công điên cuồng như cuồng phong bạo vũ của bộ xương khô, thần thái Ngọc Cổ Thanh vẫn thập phần bình tĩnh, cả người ùng ùng bốc lên đấu khí huyết sắc, hai chân liên tục biến ảo bộ pháp quỷ dị mà nhịp nhàn thối lui về phía sau, trong khi đó, hai tay của hắn đã hoàn toàn biến thành một đôi thủ huyết đao, với không một chút yếu thế, ầm ầm đáp trả đao ảnh phô thiên tái địa của bộ xương khô.

Nhìn từ bên ngoài, Ngọc Cổ Thanh tuy rằng không ngừng lui bước, thế nhưng không hề có một ai nghĩ là hắn đang lâm vào thế yếu, ngược lại, khiến cho người ta cảm thấy, đây là một trận chiến cân tài cân sức.

Tình trạng kẻ tám lạng người nửa cân này, cứ thế kéo dài trên dưới nửa phút, và rồi tại thời điểm Ngọc Cổ Thanh sắp bị bộ xương khô dồn vào chân tướng, ánh mắt diều hâu của hắn bổng nhiên đột ngột trừng to, tại sâu nơi đáy mắt, một dòng huyết khí độc ác cuồn cuộn tuôn trào.

“Chính là lúc này…”

“Địa giai sơ cấp võ kỹ - Trường Xà Huyết Thủ!”

“Địa giai trung cấp võ kỹ - Ma Tông Phá Cốt Quyền!”

Trong chớp mắt, Ngọc Cổ Thanh đã liên tiếp tung ra hai chiêu với tốc độ cực nhanh, tay phải xuất ra, đầu tiên thì mềm dẻo giống như một con độc xà, dễ dàng luồn lách qua màn mưa đao tầng tầng lớp lớp của bộ xương khô, tiếp đó, bàn tay hắn nắm chặt lại thành quyền, bộc phát ra uy lực cực đại, mạnh mẽ giáng thẳng vào cái đầu lâu gớm ghiếc.

‘Cờ rắc’ Đầu lâu của bộ xương khô ngay tức khắc vỡ tung làm mấy mãnh, ngọn lửa xanh lục trong hai hốc mắt tất nhiên cũng theo đó mà tắt lịm đi, khí tức sinh mệnh biến mất, hắc khí thanh tưởi tiêu thất vào hư vô, cả cơ thể xương xẩu liền vô lực ngã ầm xuống đất, tan tành thành một đống xương trắng vô tri vô giác.

Cứ thế, một Cốt Qủy bậc 9 có sức mạnh tương đương với Võ Tướng cao cấp đã bị Ngọc Cổ Thanh tiêu diệt phi thường dễ dàng trong khoảng thời gian chưa đến một phút, từ đó có thể thấy, lực chiến của hắn ta là đáng sợ đến trình độ nào.

“Đánh rất đẹp, Ngọc sư huynh. Một quyền vừa rồi, đúng là vừa hiểm vừa độc, nhất kích tất sát!” Hung hăng đã mạnh đống xương trắng dưới mặt đất, Hoàng Kỳ không tiếc lời ca ngợi Ngọc Cổ Thanh.

“Bây giờ không phải lúc để vui mừng!” Ngọc Cổ Thanh hoàn toàn không vì lời ca ngợi của Hoàng Kỳ có bất kỳ một chút vui vẻ nào, thay vào đó, hai hàng lông mày của hắn đã nhíu chặt vào nhau.

Quả đúng như hắn nghĩ, vùng Nội Thành của phế khu Cổ Loa không hề yên ắng như những gì mà nó thể hiện bên ngoài.

Nó thật ra chính là giống như một con quái thú đang chim vào giấc ngủ say, và hành động cướp đoạt cuốn sách bìa vàng kia của hắn đã vô tình đánh động con quái thú này.

Chỉ có điều, Ngọc Cổ Thanh vẫn không xác định được, hậu quả hành động này của hắn, chỉ làm con quái thú cục cựa một chút hay là đã khiến cho nó chính thức tỉnh giấc.

“Có ái nhìn thấy con Cốt Qủy này là từ đâu chui ra không?” Ngọc Cổ Thanh hỏi với giọng ngưng trọng.

“Đệ biết!” Một tên đệ tử cao giọng đáp “Con Cốt Qủy này, nó chính là từ dưới mặt đất chui lên”

“Mặt đất?” Hoàng Kỳ khẽ ngồi quỳ một chân xuống, đưa tay chạm lên sàn nhà kim loại lạnh băng, nghi hoặc nói

“Làm sao có thể, căn phòng này là một cái két sắt, dù là tường, trần hay sàn nhà thì đều được chế tác từ thứ kim loại siêu cứng kia, làm sao một con Cốt Qủy bậc 9 chỉ thuần túy phụ thuộc vào giá trị man lực lại có thể phá mở nó được”

“Hơn nữa, trên sàn nhà cũng đâu có cái lỗ nào. Lý Tư, ngươi có phải đã nhìn lầm rồi không? Có lẽ, con Cốt Qủy này chỉ là tiềm phục bên trong một cơ quan bí mật nào đó mà thôi!”

Tên đệ tử gọi là Lý Tư vừa nghe thế thì liền lắc mạnh đầu, quả quyết đáp

“Hoàng Kỳ sư tỷ, đây trăm phầm trăm là sự thực, chính mắt ta nhìn thấy rõ ràng, không thể nào sai được!”

Nghe vậy, hai hàng lông mày Ngọc Cổ Thanh càng thêm nhíu chặt, một dự cảm không lành nhanh chóng dâng cao trong lòng hắn

“Chui từ mặt đất lên mà không hề phá hủy kết cấu của két sắt? Chỉ có một câu giải thích duy nhất cho điều này, đó chính là nhờ vào lực lượng không gian. Con Cốt Qùy này vốn dĩ không có sẵn ở trong két sát mà là được dịch chuyển từ bên ngoài vào đây”

Và rồi như đã hiểu ra điều gì đó, sắc mặt Ngọc Cổ Thanh liền đại biến, vội vàng quát to

“Không ổn… tất cả mau rút lui ra ngoài cho ta, ở đây không chỉ có một con Cốt Qủy bậc 9 thôi đâu!”

Giống loài Cốt Qủy này, thực ra mà nói chính là một chủng loài quái thú đặc biệt, bọn chúng không tự nhiên có mặt trên thế giới này mà là do chính con người tạo ra thông qua các trận chiến thảm khốc đến máu chảy thành sông.

Người chết càng nhiều, âm khí sẽ càng thịnh, mà một khi âm khí đã nồng đậm đến mức độ nhất định, tất sẽ sinh ra Cốt Qủy, những sinh vật bất tử, vĩnh viễn trường tồn với thời gian.

Chính vì lẽ đó, đã có không ít tông môn, giáo phải sử dụng Cốt Qủy như là những kẻ thủ hộ lăng mộ, mãi mãi bảo vệ cho vị chủ nhân đã khuất.

Chuyện như thế này, Ngọc Cổ Thanh đã nhìn thấy qua rất nhiều lần trong quá trình thám hiểm vô số tàn tích, di tích, lăng một cổ đại của mình, do vậy, việc một con Cốt Qủy bậc 9 bổng nhiên xuất hiện cũng không có gì là lạ đối với hắn.

Thế nhưng, lần này có vẻ mọi chuyện không giống như vậy, con Cốt Qủy này hoàn toàn không phải được ẩn giấu bên trong một cơ quan ẩn giấu nào đó của két sắt mà là được dịch chuyển từ bên ngoài vào.

Như thế cũng đồng nghĩ với việc, số lượng Cốt Qủy có thể xuất hiện ở nơi đây sẽ không được giới hạn bởi số lượng cơ quan ẩn giấu của két sắt, thậm chí, trong trường hợp xấu nhất, Cốt Qủy sẽ dịch chuyển đến với số lượng hên đến hàng trăm con.

Và nếu điều đó thật sự xảy ra, cả Ngọc Cổ Thanh và đám thuộc hạ của hắn cũng đừng mong có đường trốn thoát.

Do đó, điều cấp thiết nhất mà bọn hắn cần làm lúc này là phải nhanh chóng rời khỏi cái két sắt chật hẹp cũng như đường hầm u tối này.

Chỉ là, đến tận lúc này, Ngọc Cổ Than mới hiểu rõ vấn đề và đưa ra mệnh lệnh rút lui, hình như đã có chút quá muộn.

Grào… Grừ...! Những âm thanh gầm gừ của ma quỷ đã bắt đầu vang lên bên trong đường hầm hôm ám, bên cạnh đó là những tiếng chém giết, thét la của đệ tử Phá Thiên Tông và đám võ giả vô hồn.

“Ngọc Cổ Thanh sư huynh, là Cốt Qủy, bọn chúng đã xuất hiện bên trong đường hầm, số lượng rất đông, lên đến mấy chục con!” Một tên đệ tử đứng gần cửa két sắt nhất, sau khi nhìn ra trận chiến dữ dội bên ngoài thì liền giật mình hô to

“Mau xông ra ngoài!” Không có lấy một giây phút chần chừ nào, Ngọc Cổ Thanh liền hóa thành một đạo tàn ảnh huyết sắc, phóng vút đi với tốc độ cực nhanh, hai cánh tay thon dài một lần nữa lại hóa thành một đôi thủ huyết đao ngập tràn sức mạnh tuyệt đối, lao thẳng vào vòng chiến đang cực kỳ hỗn loạn.

Và rồi ngay tức khắc sau đó, đã có ba con Cốt Qủy bậc 8 đầu lìa khỏi cổ, chết không kịp ngáp dưới tay hắn.

Mặc dù vậy, số lượng Cốt Qủy là vô cùng đông đảo, hầu như đứng chật kín cả đường hầm, muốn vượt qua tất cả chúng nó để ra ngoài, tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.

---------*-*---------

Cùng lúc đó, tại một căn nhà đổ nát ở vùng Trung Thành, nơi hiện đang là vị trí đóng quân của liên minh Tam Sơn Môn và Phiêu Miếu Động

Sau hai tiếng làm việc không biết mệt mỏi, Đăng Dương cuối cùng cũng đã bài trừ tất cả trứng của Trùng Ăn Thịt ra khỏi cơ thể mấy người Nguyệt Yên Lan, Thủy Linh Lung cũng như hai mươi đệ tử bên dưới.

Và ngay hiện tại, hắn là đang thông qua Đại Địa Tinh Linh – Thổ Địa, nhàn nhã quan sát trận huyết chiến của Phá Thiên Tông với đám Cốt Qủy đông nghịt.

“AI, mấy cái bộ xương khô này là Âm Binh phải không?”

< Về bản chất thì đúng là vậy, thưa chủ nhân! > AI thành thật đáp < Tuy nhiên, ngài cũng có thể gọi bọn chúng đúng theo tên gọi của thế giới này, những con Cốt Qủy >

Đăng Dương cười khẽ nói “Cốt Qủy, ha ha… không sai, bộ dạng của bọn chủng chỉ toàn là xương với xương, không phải Cốt Qủy thì còn là gì!”

“Chỉ là, đám Cốt Qủy này cũng không mạnh lắm, ngoại trừ thể chất vô cùng đặc thù và man lực kinh người ra thì hoàn toàn không thể sử dụng bất kỳ một môn võ kỹ nào. Muốn tiêu diệt tất cả mấy chục người Phá Thiên Tông trong cái đường hầm này, sợ là còn không đủ. Nhất là tên Ngọc Cổ Thanh kia, thật không ngờ hắn ta cũng tu luyện một công pháp luyện thể phi thường cường đại, thế nhưng lại có thể biến cơ thể con người thành vũ khí để mà chiến đấu, cứng rắn không thua gì một thanh vũ khí Địa Nguyên Binh thứ thiệt”

“Nếu như ta không thi triển Long Thần Vũ Khải, chỉ tính riêng về phương diện sức mạnh thuần túy, Thủy Thần Thể của ta nhiều lắm cũng chỉ có thể ngang bằng với Ngọc Cổ Thanh trong trạng thái cường hóa này mà thôi. Thậm chí, nếu xét về sức phòng ngự và độ cứng rắn của cơ thể, ta chắc chắn không thể nào sánh được với hắn”

“Qủa là một đối thủ nặng ký và đáng gờm!”

< Nặng ký thì sao, đáng gờm lại như thế nào? Xét cho cùng, ngay lúc này đây, hắn ta vẫn là đang thực hiện đúng nghĩa vụ của một viên đá dò đường do ngài sắp đặt, không ngừng hao mòn sức mạnh lẫn quân lực của chính mình để chiến đấu cật lực với đám Cốt Qủy kia. Trong khi đó, ngài lại nhàn nhã ngồi đây uống nước xem kịch, hoàn mỹ nhập vai ngư ông đắc lợi, không phải sao? >

“Hắc, từ khi nào mà ngươi lại tin tưởng vào ta nhiều như thế hả, AI?” Nghe AI đánh giá bản thân cao như vậy, Đăng Dương liền có chút hài hước hỏi

< Ở đây chả có gì là tin hay không cả, ta chỉ là dựa vào các số liệu hiện thực để đưa ra phán định mà thôi > AI đáp với chất giọng điện tử không cảm xúc đặc trưng

< Như ngài đã nói, Ngọc Cổ Thanh mạnh mẽ như vậy, đám Cốt Qủy kia tất nhiên không thể làm gì được hắn ta, thế nhưng, đây rốt cuộc cũng chỉ là một cái thư viện nho nhỏ mà thôi. Bên trong vùng Nội Thanh vẫn còn hàng chục, hàng trăm tòa nhà to lớn hơn thế này rất… rất nhiều lần, đó là chưa kể đến cái cung điện hoàng gia nguy nga tráng lệ kia >

< Từ đó, chúng ta chỉ cần làm một phép tính nhân đơn giản thì liền có thể đại khái biết được, số lượng Cốt Qủy vẫn còn đang ẩn mình bên trong Nội Thành Cổ Loa là nhiều đến mức nào, ít nhất cũng phải trên một vạn con >

< Chủ nhân, ngài nghĩ thử, với bấy nhiêu đó Cốt Qủy, chỉ vài trăm mạng người của Ngọc Cổ Thanh thì có thể cầm cự được bao lâu? Sợ là còn chưa đợi ngài chính thức ra tay, tất cả bọn chúng đều đã phơi thây ngoài đường hết cả rồi! >

-----*-*-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.