Hào Quang Mặt Trời

Chương 147: Chương 147: Hộp quà thần bí




Điều hiện tại hắn có thể làm, đó chính là tăng cường hỏa lực, gây thêm sức ép đối với tam đại gia tộc, để bọn chúng ném chuột sợ vỡ bình mà không dám tiếp tục truy đuổi.

Đưa ra quyết định, Đăng Dương liền gọi lớn trong đầu “AI, mau giúp ta mua thêm một khẩu FN Five-seven nữa!”

Chỉ cần có thêm một khẩu súng trên tay, hỏa lực của hắn sẽ nháy mắt gia tăng gấp đôi, dù không thể bắn trúng đám võ giả thì vẫn có thể hạ gục cơ số chiến mã của bọn chúng, khiến cho bọn chúng không còn cách nào có thể rượt theo.

Thế nhưng câu trả lời không chút cảm xúc của AI vang lên ngay lập tức nhấn chìm mọi hi vọng của hắn xuống dòng nước lạnh băng

< < Xin lỗi thưa chủ nhân, trong cửa hàng đã không còn bất kỳ một khẩu FN Five-seven nào nữa > >

Đăng Dương vừa nghe liền trợn trắng mắt ngạc nhiên “Vì sao?”

< < Bởi vì ưu tiên của Thần Ma hệ thống là hỗ trợ ngài đi trên con đường tu luyện tự thân sức mạnh mà không phải phụ thuộc vào ngoại lực. Do đó, những vũ khí ngoại lực được bán trong của hàng hệ thống, mỗi loại chỉ có một kiện duy nhất mà thôi, không thể mua được kiện thứ hai > >

‘Trời, thôi xong mình… rồi!’ Đăng Dương vô vọng khóc lớn trong lòng.

Thêm một khẩu FN Five-seven nữa chính là hi vọng trở người cuối cùng của hắn, vì thế, không thể mua được cũng đồng nghĩa với việc, hắn chết chắc rồi!

Mặc dù với 72 điểm tích lũy còn lại, Đăng Dương vẫn dư sức mua được đại lượng Bình Sinh Lực cũng như Bình Đấu Khí, giúp cả hai người chèo chống thêm một khoản thời gian.

Bất quá, phương cách đó cũng chỉ có thể kéo dài thời gian mà thôi, chứ tuyệt nhiên không thể hoàn toàn chấm dứt cuộc truy đuổi này được. Đợi đến khi Bình Sinh Lực cùng Bình Đấu Khí dùng hết, cả hai chính là chết chắc không thể nghi ngờ.

Mà càng làm cho Đăng Dương tuyệt vọng hơn nữa là ở phía sau, hai người Hoàng Cực Lan cùng Ngọc Vô Cực đã bắt đầu thôi động nguồn đấu khí mạnh mẽ của Võ Sư cao cấp, lần lượt thi triển ra hai loại võ kỹ phòng hộ giống như quang tráo mà che chắn đoàn người phía sau, bảo vệ tất cả bọn hắn trước những viên đạn tử thần của Đăng Dương.

Hai cái quang tráo một nâu, một lam này, tuy rằng còn chưa đủ kiên cố để ngăn chặn hoàn toàn loại đạn phá giáp được khẩu FN Five-seven bắn ra, thế nhưng vẫn là dư sức bào mòn phần lớn uy lực của những viên đạn này.

Đợi cho những viên đạn xuyên qua quang tráo thành công, động năng của chúng cũng đã không còn bao nhiêu, uy lực cũng chỉ tương đương với đạn cao su mà thôi, đụng vào người thì đau đớn một chút chứ tuyệt nhiên không cách nào xuyên thủng vào trong được.

Nấp sau quang tráo, đại trưởng lão Lôi gia – Lôi Nam đột ngột vung mạnh lôi trảo về phía trước, dễ dàng bắt lấy một viên đạn tàn phai lực lượng, đưa lên trước mặt quan sát.

Chỉ thấy, viên đạn giờ đây đã trở thành một viên bi sắt mốp méo không ra hình dạng. Và tất nhiên, chỉ cần nhìn sơ qua, Lôi Nam liền nhận ra lai lịch của viên bi sắt này, hắn tỏa sát ý lẫm nhiên mà âm trầm nói

“Thì ra là hắn, ha ha, không ngờ hôm nay chúng ta một lưới liền bắt trọn cả hai tên ma đầu này, quả là trời cao có mắt”

“Hắn? Ý của đại trưởng lão là?” Lôi Tiến cùng Lôi Vĩ ở bên cạnh có chút khó hiểu nhìn qua Lôi Nam

“Các ngươi tự xem đi!” Ánh mắt Lôi Nam lóe lên từng trận lạnh lẽo, cũng không trả lời mà đem viên bi sắt ném cho hai người Lôi Tiến

Chộp lấy viên bi sắt rồi cẩn thận nhìn rõ, đôi mắt của hai người Lôi Tiến đột ngột co rụt, sau đó liền đồng thanh mà cưới lớn, tiếng cười chứa đựng sát ý lăng thiên

“Ha ha, tốt cho hai tên sát thủ, hại Lôi gia chúng ta nhà tan cửa nát, đêm hôm nay, các ngươi nhất định phải bỏ xác tại đây. Người đâu, mau phóng tiễn cho ta!”

Ngay lập tức, nương theo tiếng quát của Lôi Vĩ, đám võ giả thuộc tam đại gia tộc sau khi an toàn núp sau hai tấm quang tráo đã bắt đầu điên cuồng phóng tên phản công.

Một trận mưa tên phô thiên tái địa lại một lần nữa trút xuống hai người Đăng Dương.

Bất lực thu lại súng lục, Đăng Dương cắn chặt hàm răng, gầm khẽ “Chết tiệt, bây giờ thì đến cả súng lục cũng trở nên vô dụng”

Cùng lúc, ở phía trước, sắt mặt Hắc Phong Tuyệt Sát cũng đã bắt đầu trở nên tái nhợt, mày liễu nhăn lại, nói

“Đấu khí của ta cũng sắp cạn rồi, sợ rằng chống đỡ không tới một phút nữa!”

Nghe Hắc Phong Tuyệt Sát khẽ nói, Đăng Dương không chút do dự, liền chuyển động tâm trí, bỏ ra 15 điểm Tích Lũy, từ trong cửa hàng hệ thống mua ra một Bình Đấu Khí Lớn rồi đưa cho nàng

“Đây, uống mau đi, có thể giúp nàng mau chóng hồi phục lại đại lượng đấu khí đấy. Cố gắng cầm cự, đợi ta nghĩ cách!”

Thấy Đăng Dương đưa tới bình thủy tinh chứa chất lỏng xanh lam, Hắc Phong Tuyệt Sát hơi ngạc nhiên những rồi ngay lập tức cầm lấy, mở nắp uống vào.

Thứ chất lỏng mà xanh lam này vừa trôi xuống bụng, liền hóa thành một lượng đấu khí tinh thuần khổng lồ, tức khắc chảy vào bên trong đan điền của nàng, nháy mắt khiến cho đấu khí gần như suy kiệt một lần nữa tràn đầy sung túc.

Cảm nhận từng dòng đấu khí cuộn trào mãnh liệt trong đan điền, Hắc Phong Tuyệt Sát không nhịn được liền tò mò hỏi

“Thứ dược dịch thần kỳ như vậy, ngươi ở đâu mà đạt được? Thật sự là so với Hồi Khí Đan còn mạnh mẽ hơn gấp mấy lần!”

Chỉ là, Đăng Dương lúc này đây đã không còn hơi sức đâu để trả lời câu hỏi của nàng, tâm tình phi thường căng thẳng mà âm thầm trao đổi với AI

“Này AI, cái tên vô tâm kia, chủ nhân của ngươi sắp tử ẹo đến nơi rồi, còn không mau tìm cách giúp đỡ ta!”

< < Xin lỗi thưa chủ nhân, ta vốn dĩ chỉ là một trí thông minh nhân tạo trông coi Thần Ma hệ thống mà thôi, dù cho có muốn đứng ra cứu ngài cũng là lực ất tòng tâm a > >

Nghe vậy, Đăng Dương liền tức giận đến nghiến răng nghiên lợi ‘Cái tên này… Không được, hiện tại mình không được nóng giận, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh’

‘Hắc Phong Tuyệt Sát vẫn có thể câu kéo chút thời gian, mình phải tận dụng nó để nghĩ cách. Mình chỉ có duy nhất mạng sống này mà thôi, tuyệt đối không thể buông xuôi, không thể bỏ cuộc’

‘Ước mở của mình, hoài bão của mình, mục tiêu của mình, khác khao của mình, lời hứa của mình, mối thù của mình, tất cả đều chưa làm xong thì làm sao mình có thể bỏ mạng tại đây được. Sống, mình nhất định … nhất định phải sống’

‘Ông nội trên cao có linh, xin hãy phù hộ cho con!’

Ép xuống sự bất lực cũng như chán nản, Đăng Dương trầm giọng gọi lớn trong đầu

‘AI, mau lọc cho ta toàn bộ những loại vũ khí ngoại lực được bán trong cửa hàng, hôm nay cho dù có phá sản, ta cũng nhất định cũng phải sống sót ra khỏi nơi đây’

< < Đã lọc thành công, những vũ khí ngoại lực mà chủ nhân có thể sự dụng hiện nay là: Cương nỏ, bẫy gấu v.v… > >

Lướt qua mười mấy món vũ khí ngoại lực được AI liệt kê ra, tâm tình Đăng Dương một lần nữa rơi vào thất vọng. Trong những món vũ khí này, không hề có bất kỳ một món nào thật sự cường đại như khẩu FN Five-seven của hắn, hoàn toàn không thể mang lại bất cứ hiệu dụng gì đáng kể.

‘Mẹ kiếp, chẳng lẽ lại không còn cạch nào khác sao?’ Đăng Dương bực bội chửi lớn một câu, tâm trí vừa mới bình tĩnh chút ít lại một lần nữa lâm vào xao động.

Điều này cũng không thể trách hắn được, kể từ lúc chính thức bước trên con đường tu luyện cho đến nay, Đăng Dương tuy gặp trùng trùng nguy hiểm, thậm chí là gần như dạo chơi qua một vòng quỷ môn quan. Bất quá, tất cả những nguy hiểm này vẫn được hắn hiểm hiểm vượt qua nhờ vào khẩu FN Five-seven phi thường cường đại.

Thế nhưng giờ đây, hậu chiêu mạnh nhất của hắn gần như đã bị vô hiệu hóa, trong khi đó, sức mạnh tự thân của hắn lại không đủ để hắn vượt qua một kiếp này, bởi vậy có thể nói, hôm nay chính là lần đầu tiên Đăng Dương bị nghiền ép đến tận cùng, hoàn toàn bất lực trước sự cường đại của kẻ địch.

Mà một kẻ dù cho tài hoa đến thế nào, một khi bị rơi vào tình cảnh giãy dụa chờ chết như thế này, thử hỏi ai mà không hoảng loạn, ai mà không mất bình tĩnh, huống chi là một thiếu niên mới 16 tuổi như Đăng Dương.

Hắn kiêng cường, hắn bình tĩnh, hắn biết tính toán trước sau, hắn không phải là thằng ngốc, nhưng đối mặt với sinh tử tồn vong, Đăng Dương gần như đã đánh mất chính mình.

Sát khi đã rút đi, một lần nữa lại lan tràn trong ánh mắt sâu thẳm, Đăng Dương cuối cùng chỉ có thể đưa ra một quyết định điên cuồng, hay nói đúng ra chính là tự sát

‘Đường nào cũng chết, vậy thì cứ đánh nhau thống khoái một trận, giết được bao nhiêu thì giết, dù cho chết cũng phải kiếm thêm một vài tên làm bạn đi đương!’

Hắn đã bất lực, thật sự bất lực trước hoàn cảnh hiện tại, thôi thì ‘chó cùng dứt giậu’ lần cuối. Tam đại gia tộc đã muốn mạng của hắn, vậy thì nhất định phải mang ra đại giới để mà đổi lấy, hắn từ trước đến nay, còn chưa cho ai không cái gì.

Đúng vào lúc này, tựa như biết được Đăng Dương sắp sửa đâm đầu vào chỗ chết, AI bất ngờ lên tiếng nhắt nhở

< < Chủ nhân, trước khi đi tự sát, sao ngài không thử kiểm tra Hộp Quà Thần Bí mà hệ thống vừa tặng cho? Biết đâu rằng, bên trong nó sẽ có thứ giúp cho ngài vượt qua kiếm nạn sinh tử này! > >

Đăng Dương vừa chuẩn bị liều chết lao lên, bổng nghe được AI nhắc nhở thì liền khựng người lại, đầu óc chứa đựng một mảnh mơ hồ

‘Hộp Quà Thần Bí? Hộp quà nào? Có sao?’

Tại lúc ra tay hạ sát Lôi Các thành công, khoái cảm giết chóc đã khiến ý chí sát lục trong cơ thể Đăng Dương nhanh chóng tăng mạnh, bắt buộc hắn phải tập trung tất cả tinh thần để ép nó xuống, không để cho cơ thể rơi vào trạng thái Bạo Sát.

Do đó, những âm thanh nhắc nhở của AI khi ấy, hoàn toàn không được Đăng Dương lắng nghe rõ ràng. Hắn chỉ chú ý được khoảng điểm Thiên Phú cùng điểm Tích Lũy mà thôi, còn Hộp Quà Thần Bí gì đó, hắn thật sự là không biết.

Tuy nhiên, biết hay không thì hiện tại đã không còn quan trọng, Đăng Dương chỉ quan tâm duy nhất đến một việc, đó là theo như AI vừa nói, bên trong Hộp Quà Thần Bí này, rất có thể sẽ có thứ cứu thoát được hắn thoát khỏi hoàn cảnh khốn cùng này.

Bỏ qua tất cả mọi sự thắc mắc, Đăng Dương vội nói ‘Mặc kệ nó là hộp quà gì, AI, mau mở ra đi!’

< < Đã mở thành công Hộp Quà Thần Bí, ngài nhận được kỹ năng Giám Định Sơ Cấp và một Túi Lựu Đạn > >

< < Trong Túi Lựu Đạn gồm có 1 quả lựu đạn nổ, 1 quả lựu đạn khói, 1 quả lựu đạn choáng > >

< < Đồng thời, cả ba loại lựu đạn này cũng sẽ được mở khóa bên trong cửa hàng hệ thống, bán với giá 10 điểm Tích Lũy cho mỗi quả > >

Tiếng nói AI vừa vang lên, trong đầu Đăng Dương cũng nhiều thêm một loạt thông tin chi tiết về từng loại lựu đạn, cũng như cách sử dụng chúng.

Mất khoảng mười mấy giây thời gian để hấp thụ hết số thông tin này, vẻ mặt Đăng Dương liền trở nên mừng như điên mà cuồng tiếu

‘Mẹ nó chứ, như thế này mới đúng, ha ha, phải như thế này mới đúng, AI này, ta yêu ngươi quá đi mất, ha ha, sống rồi, lão tử cuối cùng cũng sống rồi’

Vui vẻ trong thoáng chốc, Đăng Dương thu liễm nét mặt lại, khẽ cười nói với Hắc Phong Tuyệt Sát ngay bên cạnh

“Ta tìm ra cách thoát khỏi bọn chúng rồi, tiếp sau sẽ có những tiếng nổ lớn, nàng chú ý không chế Phong Mã, đừng để nó hoảng sợ mà hất chúng ta xuống”

“Được!” Hắc Phong Tuyệt Sát khẽ gật đầu, ánh mắt không giấu nổi tò mò nhìn đến khuôn mặt thiếu niên gần trong gan tất, vô cùng hiếu kỳ không biết hắn sẽ dùng cách gì để đưa hai người trốn thoát đây.

Nhìn đoàn người ngựa vẫn không ngừng bám riết phía sau, Đăng Dương lạnh lẽo mà cười

“Đuổi tốt, hắc, để xem thử sau khi ăn qua chiêu này của ta, các ngươi có còn can đảm để đuổi tiếp hay không!”

Dứt lời, Đăng Dương khẽ động ý niệm, một quả lựu đạn có hình dạng như lon nước ngọt liền xuất hiện trên tay hắn, bên trên quả lựu đạn có ghi dòng chữ ‘FLASH BANG’ to tướng. Đây chính xác là một quả lựu đạn choáng thứ thiệt.

Cầm lựu đạn trên tay, Đăng Dương cũng không do dự nhiều, khẽ tính toán một chút khoản cách đôi bên rồi liền rút chốt, mạnh tay ném thẳng quả ‘FLASH BANG’ vào đám người tam đại gia tộc đang ầm ầm đuổi theo phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.