Hào Quang Mặt Trời

Chương 388: Chương 388: Hung danh




Dễ dàng khóa miệng tên chó săn của Võ Thần Điện một cách không thể dễ dàng hơn bằng Băng Phách Tinh Linh và Ngự Thủy Thuật, Đăng Dương lạnh nhạt thu lại tầm mắt, Mộng Kiếm hồng sắc lướt nhẹ qua không trung, đơn giản là gọt đầu Thập Vạn Trường Xuân xuống, bọc vào một tấm vải đen rồi nhét thẳng vào túi đồ hệ thống.

Tiếp đó, với không một lời báo trước, hắn giương súng, nhắm thẳng vào hai cái bóng một vàng một đen đang điên cuồng vần vũ cách đó không xa mà bóp cò.

Chịch!

Ánh tím mờ nhạt hiện lên trong thoáng chốc rồi nhanh chóng bị sấm chớp trên bầu trời nuốt trọn.

Tham Lang với hình dạng người sói hung tàn độc ác đang mặt kệ tất cả mà điên cuồng cắm đầu bỏ chạy thì bổng chúi mặt xuống như kẻ mớ ngủ, cơ thể đồ sộ đập cái rầm vào mặt đất, liên tiếp lăn lộn vài vòng rồi nằm yên bất động trong một vũng nước mưa đang dần dần chuyển sang màu đỏ. Giống như Thập Vạn Trường Xuân, giữa ngực hắn cũng xuất hiện một cái lỗ to đùng, xuyên thủng từ trước ra sau, tại phía bên trong, toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều bị phá hủy sạch sẽ.

< Ngài vừa thành công vượt cấp giết chết một Võ Tướng trung cấp, nhận được 3000 điểm Sinh Mạng, nhận được 33 điểm Tích Lũy >

Tinh!

< Chúc mừng ngài đã thăng cấp 23, nhận được 10 điểm Thiên Phú, nhận được 40 điểm Tích Lũy >

< Chúc mừng ngài đã hoàn thành nhiệm vụ Hào Quang Hiệp Sĩ, nhận được phần thưởng là Thức tỉnh kỹ năng thiên phú của lớp nhân vật Hiệp Sĩ – Hào Quang Hiệp Sĩ >

< Ngài nhận được Kỹ Năng – Hào Quang Hiệp Sĩ >

‘Mô tả kỹ năng - Hào Quang Hiệp Sĩ’ Đăng Dương vui mừng trong lòng, âm thầm ra lệnh

< Hào Quang Hiệp Sĩ là một kỹ năng quần thể, tổ hợp giữa Cường Hóa và Nhược Hóa, do đó sẽ có hai phương pháp thi triển khác nhau >

< Phương pháp thi triển thứ nhất: Khi kích hoạt kỹ năng Hào Quang Hiệp Sĩ dưới hình thái Cường Hóa, tất cả đồng minh nằm trong bán kính tác động của ngài sẽ được gia tăng 50% chiến lực. Cấp độ càng cao, bán kính tác động càng lớn, bán kính tác động hiện tại là 110m, có thể tùy ý thu phóng bán kính tác động >

< Phương pháp thi triển thứ hai: Khi kích hoạt kỹ năng Hào Quang Hiệp Sĩ dưới hình thái Nhược Hóa, tất cả kẻ địch nằm trong bán kính tác động của ngài sẽ bị suy yếu 50% chiến lực. Cấp độ càng cao, bán kính tác động càng lớn, bán kính tác động hiện tại là 110m, có thể tùy ý thu phóng bán kính tác động >

‘Ha ha, quả là một kỹ năng công thủ toàn diện, đúng là không hổ danh Kỹ Năng Thiên Phú Của Lớp Nhân Vật Hiệp Sĩ, đúng là không uổng công cày cuốc của ta suốt mấy ngày hôm hay, khá lắm, ha ha ha… khá lắm!’

Sau khi được AI diễn giải rõ ràng về kỹ năng Hào Quang Hiệp Sĩ ‘có phần bá đạo’ mà bản thân vừa nhận được, Đăng Dương lại một lần nữa không nhịn được mà cười to sung sướng trong lòng, thậm chí… không biết có phải vì quá hứng khởi hay không mà những tiếng cười đó của hắn còn như có như không thoát ra khỏi miệng, lọt vào trong tai tên đội trưởng không khác nào thanh âm mời gọi của tử thần, phi thường ghê rợn, phi thường dọa người, phi thường ám ảnh.

Cũng trong lúc đó, với cái chết đột ngột của Tham Lang, bóng người màu vàng sau một hồi rượt đuổi tốc độ chóng mặt, rốt cuộc đã có thời gian quay đầu nhìn lại phía sau với một vẻ mặt ngạc nhiên không nói nên lời.

Chỉ là, chưa nhìn còn không sao, nhiều lắm cũng chỉ là cảm giác ngạc nhiên và khó hiểu mà thôi, còn khi nhìn rồi, khi đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quan cảnh hoang tàn đổ nát sau lưng, thứ duy nhất còn đọng lại trong tâm trí hắn là ‘chết lặng’

Thập Vạn Trường Xuân hung danh vang dội thế giới ngầm Hoang Mạc Tây Nguyên, giờ đây chỉ còn là cái xác không đầu.

Đội trưởng của hắn, người chỉ còn cách cảnh giới Kình Quân nửa bước chân, Thủy Tinh Cung… một trong những trinh sát và điều tra viên tinh nhuệ nhất của Võ Thần Điện, vị tiền bối mà hắn kính nể và tôn trọng nhất, lúc này lại đang bị bắt nhốt trong một quả cầu nước kỳ lạ.

Còn kẻ có lẽ là người đứng đằng sau tất cả chuyện này…

Hắn ta mặc một chiếc áo choàng đen phủ kín từ đầu đến chân, tay nâng trường kiếm màu hồng, danh tính lại được ẩn đằng sau tấm mặt nạ thỏ trắng vô cùng khả ái, nhìn bề ngoài của hắn… thực sự mang đến cho người ta cảm giác cực kỳ vô hại. Bất quá, luồng sát khí đậm đặc và khủng bố đang bao phủ người hắn thì lại thẳng tay phủ nhận toàn bộ cảm giác đáng yêu kia, một minh chứng rõ ràng nhất cho việc… hắn chính là một kẻ giết người máu lạnh.

‘Hítttttttttttttttt’

Bóng người màu vàng khẽ hít một hơi khí lạnh, vừa sợ hãi lại vừa căng thẳng đến nỗi không biết phải làm gì ngoài đứng chôn chân một chỗ.

Giết tên sát thủ đeo mặt nạ kia? Đừng có đùa!

Giải cứu đội trưởng đang bị bắt nhốt? Có thể sao?

Nói đúng ra, tất cả những suy nghĩ trong đầu hắn ta lúc này, chỉ còn tóm gọn lại bằng hai từ ‘chạy trốn’.

Đúng vậy… chính mà chạy… chạy thật nhanh… chạy thật xa…

Đừng khinh thường hắn hèn nhát, bởi… lọt vào tính huống trớ trêu này, đối mặt với kẻ thù không thể chống cự, đầu óc của hắn thật sự là không còn nghĩ ra được bất kỳ phương án khả thi nào khác.

Thậm chí, cho dù có chạy đi chăng nữa, hắn cũng không chắc là với tốc độ, thứ mà vốn dĩ vẫn luôn là niềm tự hào của hắn, có thể giúp hắn chạy thoát hay không? Một thành cơ hội… cũng không nắm chắc!

Tuy nhiên, có lẽ rằng ông trời vẫn còn chưa muốn hắn ra đi lúc này, bởi trong lúc bóng người màu vàng vẫn còn đang giằng co nội tâm gay gắt thì kẻ mặc áo choàng đen, mang mặt nạ thỏ trắng kia đã phóng vút lên trời cao rồi hoàn toàn biến mất trong cơn mưa giông tầm tã.

‘Vậy là đi rồi…………… à?’

Sau khi xác nhận kẻ địch đã thật sự rời đi, bóng người màu vàng liền mừng như mở cờ trong bụng, vội vội vàng vàng lao hết tốc lực đến quả bóng nước đang giam giữ đội trưởng của mình.

Chỉ là, còn chưa đợi hắn đến nơi, quả bóng nước, băng xích và cả lớp băng tinh đều đã tự động tan rã, một lần nữa giải phóng tên đội trưởng về với tự do.

“Đội trưởng, có sao không?” Bóng người màu vàng lo lắng hỏi

Tên đội trưởng nhìn lên bầu trời đen nghịt, không ngừng ẩn hiện sấm chớp mà lắc đầu “Ta không sao” sau đó lại tiếp tục bồi thêm một câu “May mắn là hắn đã buông tha chúng ta”

“Hắn ta rốt cuộc là ai?” Bóng người màu vàng vuốt mồ hôi lạnh thấm đẫm nước mưa trên mặt, đến tận bây giờ, khi mà người kia đã đi xa rồi, hắn vẫn còn cảm thấy rùng mình vì rung sợ.

“Ta không biết” Tên đội trưởng lại lắc đầu “Nhưng có lẽ… là một sát thủ mạnh mẽ”

“Trong bảng danh sách sát thủ mà Võ Thần Điện đã thống kê, hình như không có một ai được mô tả giống hắn, thanh kiếm màu hồng phấn và cả mặt nạ thỏ trắng đáng yêu” Bóng người màu vàng trầm tư suy nghĩ

“Cả sức mạnh giết người tầm xa trong chớp nhoáng cùng với khả năng sử dụng đồng thời cả hai nguyên tố nước và băng” Tên đội trưởng bổ sung thêm

“Đó là còn chưa nói tới luồng sát khí cực kỳ nặng và khủng bố kia, thật sự không biết là hắn ta đã giết bao nhiêu người mới có thể tích tụ được luồng sát khí khổng lồ đó” Bóng người màu vàng nghĩ lại mà lạnh sống lưng

“Có thể là hàng ngàn, thậm chí nhiều hơn” Tên đội trưởng đáp, tuy đã khôi phục được sự bình tĩnh nhưng sâu kín trong đôi mắt ấy, bóng ma sơ hãi vẫn ẩn hiện chưa tan

“Mạnh mẽ, nguy hiểm nhưng vô danh!” Bóng người màu vàng đưa ra nhận xét cuối cùng

“Đó là trước kia” Tên đội trưởng cười nhạt, không biết là cười người khác hay là tự cười chính bản thân mình “Còn sau này…”

“Mong là sẽ không bao giờ gặp lại hắn” Bóng người màu vàng ha ha cười gượng

“Cũng mong là như vậy” Tên đội trưởng lập tức gật đầu đồng tình gật đầu “Kẻ đó… thực sự là quá ám ảnh”

Khẽ chấn chỉnh lại tinh thần, tên đội trưởng thu cái xác không đầu của Thập Vạn Trường Xuân vào nhẫn chứa đồ đeo trên tay, thở hắc ra một hơi rồi nói tiếp

“Hài…., được rồi, Thập Vạn Trường Xuân chết cũng đã chết, Thập Lăng Tiêu Cục chính thức biến mất khỏi thế gian, tuy rằng lần này, đầu mối quan trọng nhất dẫn đến tổ chức Ngũ Chỉ của chúng ta đã bị cắt đứt, bất quá, chỉ cần còn sống, chúng ta sẽ còn tiếp tục tìm kiếm những đầu mối khác”

“Trước kiểm tra ba xe hàng cái đã, nếu ta đoán không sai, chứa bên trong nhất định là những nô lệ mà Thập Lăng Tiêu Cục đang vận chuyển”

Nhắc đến nô lệ, bóng người màu vàng lại sôi máu lên, dõng dạc đáp “Rõ, đội trưởng!”

Tiếp đó, hai người bọn hắn liền kiểm tra cả ba xe hàng và quả nhiên, đúng y như những gì tên đội trưởng đã nói, bên trong mỗi xe hàng là một cái cũi sắt to đùng, nhốt kín vô số phụ nữ và trẻ em, gồm cả trai lẫn gái.

Những người này, quần áo xốc xếch lấm lem bẩn thỉu, có mùi hôi thối, chân thì đeo kiềng nặng, xích chặt vào nhau, mắt đẫm lệ khô, miệng vươn tia máu, tàn tạ vô cùng. Hơn nữa, toàn bộ đều bị chuốc thuốc mê liều nặng cho nên bất tỉnh li bì mà nằm yên một chỗ tựa hồ xác chết.

“Cái quân khốn nạn này, mẹ nó, đến cả trẻ sơ sinh mà bọn chúng cũng không buông tha!”

Bóng người màu vàng cẩn thận nâng lên một đứa bé còn quấn trong tả lót, tuy rằng hai mắt nhắm nghiền hệt như đang ngủ nhưng làn da toàn thân đứa bé đã tím tái xanh rì, cảm nhận cơ thể lạnh ngắt và hơi thở yếu ớt đã không còn nữa, nơi lồng ngực, từng cơn đau xót xoắn vặn vào tim hắn, vô cùng khó chịu, vô cùng xót thương.

Đứng bên cạnh, tên đội trưởng dù không lên tiếng nhưng nắm tay đã nắm chặt đến trắng bệch, rung rẫy không ngừng.

Hít sâu một hơi không khí lạnh lẽo, hắn gằn giọng nói “Cẩn Ngôn, kìm nén cảm xúc, giờ không phải là lúc để ngươi khóc thương”

“Cơn bão này, e rằng không thể kết thúc trong một sớm một chiều mà sức khỏe bọn họ thì lại quá mức yếu ớt, sợ rằng không thể chống đỡ đến khi bão tan, cho nên chúng ta không thể tiếp tục cứ chờ đợi ở đây”

“Tạm đặt đứa bé xuống, ngươi cho tất cả bọn họ, những người sống sót còn lại uống trước Phục Huyết Tương. Loại dược dịch chữa thương này, tuy rằng không thể khiến cho bọn họ lập tức hồi phục tỉnh táo như bình thường, nhưng ít nhất, nó có thể giúp họ chống chọi thêm một khoản thời gian, nhất là những đứa bé”

“Từ từ mà làm, không cần quá mức nóng vội, hãy bảo đảm từng người trong bọn họ đều được uống một ngụm Phục Huyết Tương, còn nếu thiếu thì bảo ta. Giờ ta đi nối ba xe hàng này lại, đợi xong mọi chuyện thì chúng ta lập tức lên đường”

“Rõ!” Bóng người màu vàng nghiêm giọng đáp

Mười phút sau, đoàn xe nối liền ba toa hàng dài tổng cộng mười tám mét, được kéo bởi tổ hợp tám con Sa Phong Mã lăn bánh lên đường, đích đến là thành Hôn Vân, tòa thành có vị trí cách bọn họ gần nhất.

…………

Chạng vạng sáng, trời vẫn còn mưa nhưng mây đen đã tan bớt phần nào, nhấp nhóa để lộ ánh dương ấm áp tận cuối chân trời.

Lúc này, đoàn xe của tên đội trưởng, bóng người áo vàng và hàng chục con người yếu đuối chỉ còn cách thành Hôn Vân không quá 10km.

Cứ tưởng chừng như mọi chuyện đã qua, sau cơn mưa, trời lại sáng… nhưng không… từ phía đằng sau, một tiếng rít gió vù vù, âm thanh đặc trưng khi có vật thể bay nhanh trong không khí bất thình lình xuất hiện đã khiến cho tên đội trưởng giật mình.

“Có địch!”

Hắn ta chỉ kịp thốt lên hai từ này thì tiếng rít gió đã cận kề bên tai rồi mãnh liệt vượt lên phía trước.

Tiếp đó thì…

ĐÙNG!

Mặt đất phía trước đầu đoàn xe đột ngột nổ tung như bị dội bom, đất đá thay nhau bay tán loạn, khói bụi phun lên mịt mù, nhất thời làm bầy Sa Phong Mã kéo xe rơi vào hoảng loạn, cuồng quấy không thôi.

“MUỐN SỐNG THÌ ĐỨNG YÊN Ở ĐÓ!” Một giọng nói trầm nguội bất ngờ vang lên, tuy không to lắm nhưng tràn đầy uy lực, chấn nhiếp lòng người.

“Là ai?” Bóng người màu vàng hét lên, lôi điện rực sáng chạy dọc trên tay rồi hội tụ tại thanh chủy thủ sắc lạnh

Tên đội trưởng không nói lời nào, hai tay ra sức ghì chặt giây cương, cố gắn ổn định bầy Sa Phong Mã, song mày nhíu chặt, nét mặt phi thường ngưng trọng và lo lắng, bởi vì khác với đồng đội cạnh bên, từ trong giọng nói kia, hắn đã cảm nhận được một luồng khí tức và uy áp cực kỳ nặng nề, mang tính uy hiếp chí mạng.

Bay nhanh như gió, lực mạnh như lôi, không còn nghi ngờ gì nữa, đây đích thì là cường giả cảnh giới Kình Quân hàng thật giá thật trăm phần trăm.

‘Con mẹ nó, hết thằng này lại đến thằng khác, ông trời ơi, ông khốn nạn vừa thôi chứ!’ Tên đội trưởng đau đớn mà thét gào trong tim.

Tại lúc tên đội trưởng lẫn bóng người màu vàng còn đang căng thẳng vì kẻ địch cường đại mới đến thì từ trong làn khói bụi mịt mù, một bóng người cao ráo dần dần xuất hiện.

Hắn có mái tóc ngắn màu bạc kỳ lạ, gương mặt dài và góc cạnh, mày mảnh, mắt hẹp, sóng mũi cao, tất cả kết hợp lại, tạo thành thần thái tinh tế nhưng cực kỳ lạnh lùng. Hắn mặc trên người áo sơ mi trắng không tì vết, không nơ, không cà vạt, phần khuy cổ được mở ra thập phần thoải mái, kết hợp với quần dài màu đen và một đôi giày da bóng lưỡng, nhìn từ bên ngoài, bộ dạng của hắn có thể nói là vô cùng lịch lãm, một quý ông chính hiệu.

Hắn đút cả hai tay trong túi quần, lộ ra bộ dáng thong dong bình thản, cơ thể thì lơ lững giữa không trung, minh chứng rõ ràng nhất cho cảnh giới võ đạo siêu việt phàm nhân, thần thái lạnh lùng, nét mặt vô cảm, hắn cất lời

“Thập Vạn Trường Xuân đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.