Hào Quang Mặt Trời

Chương 233: Chương 233: Kiếm thuật Tiếu Tiêu Diêu




Nhìn đóa hoa sen khô quắc như một cục giấy hẩm, Đăng Dương không khỏi có chút giở khóc giở cười đóng nắp rương lại

“Thôi cũng không sao, lấy được một cuốn Địa giai trung cấp kiếm thuật là lời rồi”

Nói rồi, Đăng Dương lại một lần nữa từ trong túi đồ hệ thống, lấy ra cuốn sách cũ kỹ ố vàng, nhẹ giọng ra lệnh

“AI, ngay lập tức học tập Địa giai trung cấp kiếm thuật – Tiếu Tiêu Diêu”

< Ngài đã học tập thành công Địa giai trung cấp kiếm thuật – Tiếu Tiêu Diêu, độ thành thạo là 10% >

Âm thanh thông báo của AI vừa vang lên, cuốn sách cũ trên tay Đăng Dương ngay lập tức hóa thành một tia sáng bạch sắc, chui thẳng vào bên trong mi tâm của hắn, mà theo đó, bên trong đại não cũng nhiều ra thêm một đống kiến thức về kiếm pháp phi thường ảo diệu, khiến cho hắn phải mất một khoảng thời gian không ngắn mới có thể tiếp thu toàn bộ.

Gần nửa tiếng sau, Đăng Dương mới từ trạng thái lĩnh ngộ thanh tỉnh trở lại, trong ánh mắt như có như không hai vệt kiếm quang sắc lạnh, phóng vút ra rồi hoàn toàn biến mất, khóe môi hơi cong lên, có chút vui vẻ cười nói

“Tiếu Tiêu Diêu Kiếm Pháp, hảo cho một bộ kiếm pháp, tuy không chú trọng vào uy lực nhưng lại linh hoạt về chiêu thức, vừa hay lại bù đắp vào lỗ hổng trong phương thức chiến đấu cứng nhắc của mình, làm cho nó càng thêm mềm mại, quỷ dị khó dò”

“Với bộ kiếm pháp này, lại cộng thêm thân pháp Đạp Lôi, cho dù không dùng đến Cửu Ảnh Kiếm Ý, mình vẫn có thể đủ tự tin để giao chiến trực diện với một Võ Tướng sơ cấp mà không sợ rơi vào hạ phong, còn nếu xuất ra toàn lực, vậy thì Võ Tướng sơ cấp giờ đây cũng đã không còn là đối thủ của mình”

Tự tin cười khẽ một tiếng, Đăng Dương liền phủi mông đứng lên, hướng về phía đường hầm dẫn ra bên ngoài mà chạy nhanh đi,

“Được rồi, chuyện ở nơi này đã xong, cũng nên trở lại Hồ Thủy Quy thôi, lúc này thời gian chắc có lẽ cũng trôi qua vài tiếng rồi, không biết đã có tên võ giả nào thành công hay chưa?”

-------*-*-------

Khu vực Hồ Thủy Quy, số lượng võ giả tập trung tại nơi đây, so với lúc Đăng Dương rời đi đã gia tăng đến một con số không ngờ, phi thường đông đảo, tính sơ sơ cũng phải năm sáu trăm người chứ không ít.

Chỉ là đông thì có đông hơn đấy, thế nhưng bầu không khí tại nơi đây vẫn tràn ngập khí tức âm u không nói thành lời, cực kỳ áp lực.

Vẫn như khi trước, Đăng Dương len lỏi trong đám người, tìm một tên võ giả xem như thuận mắt, dò hỏi

“Huynh đệ, ta vừa mới đi giải quyết nổi buồn một chút, không biết tình hình lúc này như thế nào rồi, đã có ai thành công đắc thủ hay chưa?”

Tên võ giả nghe vậy, hai hàng lông mày thoáng cau lại, bất mãn liếc mắt nhìn qua Đăng Dương, nhưng rồi cũng chậm rì rì nói, thanh âm có chút lạnh lùng

“Vẫn chưa, mới nửa tiếng trước, có một đội gồm mười chiếc thuyền cùng ba mươi ba người tiến vào trong hồ, đến hiện nay vẫn chưa có bất kỳ ai quay trở lại. E rằng phần nhiều đã chết sạch hết cả rồi!”

“Ba mươi ba người, toàn bộ chết sạch, xem ra Hồ Thủy Quy chính thức trở thành tử hồ thật rồi” Đăng Dương lẩm nhẩm nói, lịch sự cảm ơn tên võ giả một tiếng rồi nhanh chóng thối lui khỏi đám đông.

Sau đó, hắn men theo bờ hồ, đi đến khu vực tập trung ít võ giả nhất, tìm đại một căn nhà đổ nát nào đó rồi tiến vào trong.

Dùng một khối đá to bự chặng ngang cửa, chắc chắn không một ai có thể từ ngoài nhìn vào hoàn cảnh bên trong, Đăng Dương mới khoanh chân ngồi xuống một tấm ván gỗ tương đối lành lặng, từ túi đồ hệ thống lấy ra Thất Sắc Kim Quy, cái mai rùa mà hắn đã từng đấu giá tại Hồng Lâu Kim Sá Thương Hội.

Đăng Dương đặt Thất Sắc Kim Quy xuống đất rồi lại tiếp tục lấy ra Nguyên Bút cùng một lọ Linh Mực đặt ngay bên cạnh.

Cái mai rùa bảy màu này, nếu đúng ra mà nói thì cũng chẳng phải bảo vật quý giá gì mà chính là một cái hộp, chứa đựng bên trong bí mật của Hồ Thủy Quy.

Muốn mở cái hộp này ra, có hai điều hiện bắt buộc phải đạt được

Thứ nhất, đó là vị trí đứng phải nằm bên trong Hồ Thủy Quy hoặc là cách bờ hồ không quá hai mươi mét.

Thứ hai, kẻ mở hộp phải mà một gã Hồn Sư am hiểu thất hệ Hồn Ấn. Yêu cầu như thế này cũng là bởi vì, cái mai rùa này được khóa bởi bảy cái loại phong ấn nguyên tố khác nhau, nếu như không phải là Hồn Sư thì không cách nào mở ra được.

Tất cả những thông tin trên, Đăng Dương chính là nhờ vào kỹ năng Giám Định của mình mà biết được. Nếu như không có cái kỹ năng bá đạo này, Thất Sắc Kim Quy dù ẩn chứa bí mật trọng đại hơn vài ngàn năm trước của Hồ Thủy Quy nhưng rơi vào tay hắn cũng không khác nào đồ bỏ, có mà không biết dùng. Hoặc là nói, ngoại trừ Đăng Dương ra, không có bất kỳ một ai trong cái phế khu Cổ Loa này có thể mở ra được Thất Sắc Kim Quy

“Thất Sắc Kim Quy, đến lúc ngươi chứng to công năng của mình rồi đó, đừng để cho ta thất vọng nha!”

Cười khẽ một tiếng, sắc mặt Đăng Dương dần trở lên nghiêm túc hẳn lên, tay phải cầm lấy Nguyên Bút, chấm lấy một ít Huyền Mực rồi hạ xuống chiếc mai rùa bảy màu, hành văn lưu thủy mà vẽ ra một loạt đồ hình phi thường phức tạp trong một ô lục giác nho nhỏ, nhìn vào không khác gì một cái mê cung không lối thoát, có chút hoa mắt chóng mặt.

Một phút sau, Đăng Dương hạ xuống nét bút cuối cùng, đồ hình phức tạp trên mai rùa cũng theo đó mà sáng rực lên cực kỳ chói mắt, hiện ra một chữ ‘Hỏa’ bốc cháy hừng hực.

“Hỏa Khai Ấn đã hoàn thành, chỉ còn sáu ấn nữa thôi, tiếp tục nào!” Hai mắt nhìn chữ ‘Hỏa’ rực rỡ kia, Đăng Dương có vẻ hài lòng mỉm cười, đưa tay áo lau đi một chút mồ hôi lấm tấm trên trán vì tập trung quá độ, sau vài giây điều tức ngắn ngủi, hắn lại tiếp tục cầm lên Nguyên Bút, chấm vào Huyền mực, hạ bút xuống ô lục giác thứ hai trên mai rùa.

Cứ thế, theo từng nét bút miệt mài và không chút sai lầm của Đăng Dương, từng chữ Thủy, Kim, Mộc, Thổ, Phong và Lôi cũng đã lần lượt hiện lên trên chiếc mai rùa nhỏ bé, trong đó, chữ ‘Thủy’ có vị trí chủ đạo nằm ở trung tâm, sáu chữ còn lại thì huyền phù ở xung quang chứ ‘Thủy’ như chúng tinh củng nguyệt.

Nhìn thấy bảy ấn tượng trưng cho bảy nguyên tố tự nhiên đã hiện lên đầy đủ trên mai rùa, Đăng Dương liền thở phù một hơi mệt mỏi, để có thể vẽ ra bảy Hồn Ấn này, linh hồn lực của hắn cơ hồ đã bị rút cạn đến tận đáy, đưa hắn vào trạng thái suy kiệt thập phần nguy hiểm, mất đi khả năng cảm ứng bằng linh hồn lực, đồng thời cũng mất luôn hai đại trợ lực là Băng Phách Tinh Linh và Đại Địa Tinh Linh.

Nếu như đúng vào lúc này ma hắn bị kẻ khác bất ngờ tập kích, sợ rằng sẽ bị dồn vào thế yếu, thậm chí là bỏ mạng đương trường, nhất là khi kẻ tập kích có số lượng đông đảo hoặc xuất hiện cường giả Võ Tướng.

Thế nhưng, để có thể lấy được bí mật của Hồ Thủy Quy, Đăng Dương cam tâm tình nguyện mà liều một phen, hơn nữa, lùi một ngàn bước mà nói, tỷ lệ để có kẻ bổng dưng tập kích hắn là hết sức nhỏ bé.

Ấy vậy mà, cái tỷ lệ tưởng chừng hết sức nhỏ bé này, đôi khi lại cực kỳ linh nghiệm.

Chỉ thấy ngay tại lúc Đăng Dương chuẩn bị vận chuyển Hải Kình Hồn Thuật để khôi phục linh hồn lực, căn nhà nơi hắn đang trú ẩn bổng nhiên gặp phải công kích khủng mà nổ bùm một tiếng vang dội, ầm ầm sụp đổ, nhất thời khiến cho Đăng Dương kinh hồn táng đảm, vội vàng thu Thất Sắc Kim Quy cùng với Nguyên Bút và Linh Mực vào trong túi đồ hệ tống, sau đó liên thi triển ra tốc độ cao nhất của thân pháp Đạp Lôi, phóng vút ra bên ngoài.

Đăng Dương vừa mới thoát ra, còn chưa kịp đặt chân xuống đất thì từ trong đám khói bụi mịt mù, một vệt kiếm quang sắc bén đã rít gió phóng đến, nhắm vào lồng ngực của hắn mà lạnh lùng đâm tới.

“Nhân giai cao cấp võ kỹ - Diệt Sát Thức”

“Là ngươi?” Đăng Dương vừa nhìn kẻ xuất kiếm chặn đường hắn, sắc mặt không khỏi có chút ngạc nhiên, thì ra, người này không ai khác chính là Cửu Triệt, một trong năm tên đệ tử Phá Thiên Tông có thù oán với hắn.

Bất quá, ngạc nhiên thì ngạc nhiên, Đăng Dương cạn kiệt linh hồn lực không có nghĩa là hắn cũng cạn kiệt đấu khí, Bình Minh kiếm chỉ trong tích tắt đã xuất ra khỏi võ, lấy một góc độ hết sức xảo hợp, dễ dàng chặt đứng mũi kiếm của Cửu Triệt ngay trước khi nó chỉ còn các lồng ngực của hắn chưa đến 10cm.

Keng! Kiêm kiếm giao nhau tóe lên hoa lửa, Đăng Dương và Cửu Triệt cùng lúc bị lực phản chấn đẩy lùi ra sau, an ổn đặt chân xuống đất, lông tóc không chút tổn hao.

“Tên đạo tặc chó má, hôm nay sẽ không còn ai ra tay cứu mạng ngươi nữa đâu, chịu chết đi” Cửu Triệt sau khi hạ xuống thì liền quát lạnh một tiếng, Kim hệ đấu khí hùng hồn phóng xuất ra ngoài, sau đó quy tụ lên trên lưỡi kiếm sắc lạnh, biến nó thành một thanh hoàng kim kiếm phi thường chói mắt, một lần nữa xông thẳng vào Đăng Dương, mục tiêu chính là yết hầu của hắn

“Nhân giai cao cấp võ kỹ - Đoạt Mệnh Thức”

Cùng lúc đó, tại hai bên trái phải của Đăng Dương, cũng có hai luồng kiếm quang gào thét mà đến, một kiếm mang theo khí tức của băng hàn của Thủy hệ đấu khí, kiếm còn lại thì nồng nặc hương vị của Mộc hệ đấu khí, trong nhất thời đã khóa chặt phương hướng né tránh của Đăng Dương.

Một chiêu này, hắn chỉ có thể tiếp, không thể chạy.

Bất quá, Đăng Dương cũng không hề có ý định trốn chạy, một đòn kết hợp công kích từ ba hướng này, đối với hắn còn chưa thấm vào đâu.

“Muốn đoạt mạng của ta, vậy thì phải xem các ngươi có đủ sức mạnh không đã” Đăng Dương nhết môi, cười lên một tiếng khinh thường, lập tức thi triển thân pháp Đại Lôi, phóng vút lên, Bình Minh kiếm trên tay không ngừng lập lòe lôi điện tử sắc, mạnh mẽ ngạnh kháng với kiếm chiêu của Cửu Triệt.

Trông thấy Đăng Dương lựa chọn đối đầu với mình, ánh mắt Cửu Triệt liền phát lạnh, hung hăng quát

“Đủ sức hay không thì tự ngươi trải nghiệm liền biết. Lần trước ta bại dưới tay ngươi, thật ra cũng chỉ là vì thua kém một thanh Địa Nguyên Binh mà thôi. Hôm nay thế đạo xoay vần, trong tay ta cũng chính là một thanh Địa Nguyên Binh, ngươi lấy cái gì ra để mà đấu với ta đây… ngoan ngoãn mà cút xuống địa ngục đi!”

Tiếng quát vừa ra, trường kiếm trên tay Cửu Triệt liền từ màu vàng chuyển sang trắng bạc, một khí tức hủy diệt mạnh mẽ bắt đầu lan tràn khắp không gian, đây chính là giấu hiệu của việc Địa Nguyên Binh được kích phát sức mạnh đến cực hạn.

Cảm nhận khí tức quen thuộc đang không ngừng tỏa ra từ kiếm chiêu kia, Đăng Dương liền biết Cửu Triệt không hề nói khoát, trường kiến trên tay hắn ta, quả thực là một thanh Địa Nguyên Binh.

Có điều, Địa Nguyên Binh thì thế nào? Vẫn là một câu nói trước, còn xa xa chưa đủ để đối đầu với Đăng Dương

Chỉ thấy, Đăng Dương cũng không có giống như Cửu Triệt, kích phát toàn bộ sức mạnh của Bình Minh kiếm, ngược lại, hắn vẫn giữ thế công nguyên si nhu lúc trước, trực diện đối đầu với một kiếm cực kỳ mạnh mẽ kia

“Ngu ngốc, ngươi đây chính là tự tìm đường chết!” Cửu Triệt thấy Đăng Dương thế nhưng không lại dùng đến sức mạnh cực đại của Địa Nguyên Binh thì liền cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt tràn ngập sự khinh bỉ, tựa như đã thấy trước được bi cục sắp tới của Đăng Dương

Nhưng rồi, nụ cười của hắn chưa kéo dài được bao lâu thì đã tắt dúm, mà thay thế vào đó chính là sự kinh hãi không cách nào che giấu.

Chỉ thấy ngay tại thời khắc tưởng chừng như song kiếm đã chạm vào nhau, Đăng Dương lại đột nhiên biến chiêu hết sức ảo diệu, trường kiếm đang đâm ra lại bất ngờ tạt ngang giữa không trung rồi hoàn toàn quay đầu, hương thẳng về phía sau, tạo thành tư thế cầm ngược, chuôi kiếm đi trước, mũi kiếm theo sau, dễ dàng biến một lần kiếm - kiếm đối cứng thành hai lưỡi kiếm cọ sát vào nhau, bắn ra vô số hoa lửa đẹp mắt, hoàn mỹ gạt bỏ toàn bộ sức mạnh kinh nhân được ẩn giấu trong đường kiếm của Cửu Triệt qua một bên.

Chiêu thức này của Đăng Dương gọi là Chuyển Kiếm Thức, một trong ba mươi sáu kiếm chiêu của bộ Địa giai trung cấp kiếm thuật - Tiếu Tiêu Diêu mà hắn vừa mới học được không lâu, chuyên dùng để làm chệch hướng chiêu thức của đối thủ, đồng thời đem khoảng cách giữa hai bên, thu hẹp đến mức thấp nhất.

Và cũng nhờ vào sự ảo diệu đó của Chuyển Kiếm Thức, Đăng Dương lúc này đã có thể tiếp cận sát người Cửu Triệt, tay trái bùng nổ lôi điện tử sắc, nắm lại thành quyền, dũng mãnh lôi thẳng vào bụng Cửu Triệt, hoàn toàn không có một chút nương từ nào.

“Bạo Lôi Quyền”

ẦM! Trực diện hứng phải một quyền toàn lực của Đăng Dương, Cửu Triệt ngay lập tức phun máu mồm bay ngược ra sau.

Trong lúc bay ra, thanh trường kiếm Địa Nguyên Binh trong tay hắn cũng đã bị Đăng Dương cường ngạnh cướp đoạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.