Hào Quang Mặt Trời

Chương 251: Chương 251: Lần chẩn bệnh đầu tiên




Hang động dưới lòng đất, vài ngày sau…

< Quá trình truyền thừa Nam Dược Thần Thư – Hải Thượng Y Tâm Lĩnh đã hoàn thành! >

< Chúc mừng chủ nhân đã trở thành truyền nhân cuối cùng và cũng là duy nhất của Thần Y – Hải Thượng Lãn Ông >

< Hiện tại, ngài đã chính thức trở thành Y Sư! >

Âm thanh thống báo của AI vang lên trong đầu, Đăng Dương chậm rãi mở mắt ra, một đôi mắt không khác nào vũ trụ bao la, càng thêm thâm thúy vạn lần, tựa như chứa đựng bên trong cả một bầu trời tri thức vô cùng vô tận.

Hít sâu một hơi rồi lại thở nhẹ ra, Đăng Dương khoan thai đứng dậy, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh nhưng chất giọng có vẻ hơi rung vì kích động, cảm khái nói

“Quả không hổ danh là Thần Y một đời, kiến thức của Hải Thượng Lãn Ông về dược lý, cơ thể con người, quy luật âm dương, quan hệ ngũ hành, kinh lạc khí huyết, chẩn đoán, mạch học, bệnh lý, trị pháp, tất cả đều đã đạt đến cảnh giới bát đại tinh thâm, xuất thần nhập hóa, y tông thượng thừa!”

“Ha ha, sợ rằng với kho tàng y học khổng lồ này, không có bệnh nào mà không thể chữa khỏi a!”

“Chỉ tiếc là, cả đời Hải Thượng Lãn Ông đều dành cho việc nghiên cứu y học và hoàn toàn không hề để tâm trên con đường luyện đan, nếu không thì chắc có lẽ, Đan Đạo của ông cũng sẽ không kém Y Đạo bao nhiêu”

< Chủ nhân, trên đời này, không có việc gì là toàn vẹn cả, con người cũng vậy, không có một ai là hoàn mỹ. Nếu như Hải Thượng Lãn Ông vừa tu Y Đạo lại vừa tìm hiểu Đan Đạo, tâm trí một phân thành hai, thế thì chưa chắc ông ta đã có thể chạm đến đỉnh cao của y học, trở thành tuyệt thế Thần Y người người kính ngưỡng > AI nói với giọng vô cảm

Nghe vậy, Đăng Dương cũng là mỉm cười gật đầu “Ngươi nói không hề sai, mỗi người đều có con đường của riêng mình, chỉ khi nào biết kiên trì thẳng tiến trên con đường mà mình đã chọn, vậy mới có thể đi đến vạch đích cuối cùng”

“Đứng núi này trông núi nọ, kết quả lại chẳng thể chạm đỉnh của bất kỳ ngọn núi nào, mãi mãi chỉ có thể đứng ở sườn núi, ngước đầu lên mơ mộng mà thôi!”

Nói rồi, Đăng Dương khẽ vặn xoắn cơ thể căn cứng một chút, làm vang lên hàng loạt âm thanh xương cốt lách cách vui tai, sau đó liền hướng vị trí của hai người Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung ở gần đó mà đi đến, vừa đi vừa nói

“Được rồi, thời gian đã không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên làm việc thôi. Tình trạng hiện nay của các nàng thế nào rồi?”

AI thành thật đáp

< Dấu hiện sự sống của Nguyệt Yên Lan cùng Thủy Linh Lung hiên tại, lần lượt là 8% và 5% >

< Trong vài ngày qua, nhờ có ngài liên tục cho uống đại lượng Sinh Lực mà tất cả tổn thương thể xác của các nàng, cơ hồ đều đã khỏi hẳn hoàn toàn. Tuy nhiên, độc tố trong người các nàng thì hoàn toàn ngược lại >

< Theo thời gian trôi đi, trên dưới hai trăm loại độc tố khác nhau đã hoàn toàn xâm nhập vào tứ chi bách hải, ngũ tạng lục phủ, tiêm nhiễm đến từng tất da tất thịt của các nàng. So với tình trạng lúc ban đầu thì còn nguy cấp hơn cả trăm lần! >

Thế nhưng, đối với lời lẽ vô cùng đáng sợ của AI, sắc mặt Đăng Dương lại chả có bao nhiêu lo lắng, ngược lại, trên miệng cỏ treo lên một nụ cười phi thường tự tin.

Tất cả là bởi vì, sau khi nhận được truyền thừa của Hải Thượng Lãn Ông, Đăng Dương nắm chắc mười phần có thể cứu chữa cho hai người Nguyệt Yên Lan.

Độc tố hoàn toàn xâm nhập vào tứ chi bách hải thì đã là gì? Cho dù có nặng hơn nữa, cho dù có sắp đi chầu diêm vương thì hắn vẫn đủ sức kéo các nàng trở lại dương gian. Sở học một đời của tuyệt thế Thần Y nào phải chuyện đùa chứ? Buồn cười!

“Chưa chết là được!” Đăng Dương cười khẽ một tiếng, đi đến ngồi cạnh chiếc giường đá mà hai dáng hình tuyệt mỹ đang nằm bất động, sau đó, hắn vươn ra bàn tay chai sạn, nhẹ nhàn nắm lấy cổ tay trắng ngần của Thủy Linh Lung, chuyên chú bắt mạch.

Từ vị trí hai cánh tay tiếp xúc với nhau, linh hồn lực của với đấu khí của Đăng Dương hòa quyện vào nhau, tạo thành một sợi chỉ hai màu tím trắng, cẩn thận len lỏi vào cơ thể mềm mại không xương.

“Ưm!” Tựa như cảm nhận được đang có một thứ gì đó chui vào người mình, Thủy Linh Lung đang nằm yên bất động bổng nhiên hé mở môi đào, yếu đuối rên khẽ một tiếng chấn động nhân tâm.

Vừa nghe thấy âm thanh tràn đầy dụ hoặc này, Đăng Dương liền không khỏi cảm thấy giở khóc giở cười, biểu hiện ướt át như vậy, không phải là đang muốn mời chào hắn đấy chứ?

Hắn liếc ánh mắt thâm sâu như đáy biển, khẽ nhìn đến gương mặt vẫn còn vươn một tấm lụa mỏng của Thủy Linh Lung, tùy ý cười nói

“Yên tâm đi, có ta ở đây, nàng muốn chết cũng chết không được!”

Tiếp đó, Đăng Dương cũng không nhiều lời vô ích nữa, bắt đầu khống chế sợi dây linh khí của mình, chậm rãi quét một vòng từ trên xuống dưới cơ thể của Thủy Linh Lung, không bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào, dù có là vị trí nhạy cảm nhất.

Khoảng một phút sau, Đăng Dương mới buông nhẹ cổ tay trắng ngần ra, trong đầu như có điều suy nghĩ mà lâm vào trầm tư, lẩm nhẩm nói

“Tình trạng của Thủy Linh Lung so với dự đoán của mình thì còn nguy hiểm hơn một chút. Bất quá, vẫn chưa đến độ thập tử nhất sinh, muốn hoàn toàn chữa khỏi không phải là khó, chỉ là hơi tốn thời gian một chút, khoảng cỡ trên dưới mười ngày”

“Mà cũng chẳng thành vấn đề, hiện tại trong tay mình đã có đến ba chiếc chìa khóa. Do dù kẻ nắm giữ chìa khóa Thần Binh có đến được Võ Chiến Đài thì cũng không thể nào gọi ra chìa khóa Vô Địch được. Vậy cho nên, cứ thong thả mà làm thôi!”

Thoải mái cười khẽ một tiếng, Đăng Dương lại vòng qua phía bên kia của giường đá, bắt đầu bắt mạch cho Nguyệt Yên Lan.

“Ưm!”

Và rồi cũng y sì sì như Thủy Linh Lung, ngay tại khi Đăng Dương đưa sợi chỉ linh khí của mình, thông qua cổ tay, tiến vào bên trong cơ thể mỏng manh, nàng ta cũng rên lên một tiếng ngập tràn mị hoặc, không những thế, hai mi mắt đang nhắm chặt của nàng cũng bắt đầu rưng rưng lệ thủy, trông bộ dạng yếu nhược cùng khiêu khích không thể nào tả nổi.

Thật khiến cho Đăng Dượng hận không thể lập tức nhào lên cắn mạnh một miếng.

“Hai cô nàng này, chính xác là kình địch hay là chị em sinh đôi đây? Phối hợp chiến đấu hoàn mỹ thì thôi chớ, đến cả phản ứng thể xác cũng giống nhau như đúc là thế nào!” Đăng Dương có chút bực mình nói.

Hết người này ‘Ưm’ rồi lại đến người kia ‘Ưm’, không phải là muốn mạng hắn hay sao? Tiểu đệ đệ ở dưới cũng sắp nổ tung đến nơi rồi.

“Muốn sống thì im miệng cho ta, rên rên cái bép!” Đăng Dương hung hăng quát lạnh một tiếng, đem khuôn mặt tuyệt mỹ của Nguyệt Yên Lan đẩy lật qua một bên, tránh cho tiếp tục bị hấp diêm ánh mắt.

Hắn nghe tiếng thôi là đủ lắm rồi, không cần kết hợp thêm hình ảnh minh họa đâu, cái gương mặt gợi tình đó, ai mà chịu cho được chứ!

“Phù… phù… phù!” Ra sức hít sâu vài hơi lương khí lấy lại tinh thần, Đăng Dương tiếp tục tỉ mỉ kiểm tra cơ thể của Nguyệt Yên Lan.

Một lát sau, hắn đặt nhẹ cánh tay mềm mại xuống mặt giường, vuốt cằm nói “Tình trạng của Nguyệt Yên Lan tuy có đỡ hơn một chút nhưng xét về tổng thể, cũng không khác Thủy Linh Lung là bao”

“Trước tiền, mình cần phải sử dụng kim châm để đóng băng toàn bộ hai trăm loại độc tố lại, không để cho bọn chúng tiếp tục phát triển, sau đó mới chậm rãi sử dụng linh dược để mà đào thải chất độc ra ngoài!”

< Nghe ngài nói có vẻ đơn giản nhỉ? > AI chợt hỏi

Đăng Dương thở hắc ra một hơi, cay đắng lắc đầu “Đơn giản cái con khỉ mốc!”

< Thế thì rất khó sao? >

“Cũng chả phải khó!” Đăng Dương tiếp tục thở dài

< Rốt cuộc là thế nào??? Chủ nhân, ngài làm cho ta hơi quan ngại về tính mạng của hai nàng rồi đấy! >

“Nói thế nào nhỉ?” Đăng Dương có chút đau đầu ôm trán, cười khổ nói “Chỉ là, nếu như muốn sử dụng kim châm để đóng băng độc tố, ta bắt buộc phải lột bỏ toàn bộ quần áo của các nàng ra a!”

“Hài, nói thật chứ, hai tuyệt thế mỹ nhân lại không một mảnh vải che thân, trần như nhộng nằm trước mắt ta, làm sao mà ta có thể chuyên tâm mà châm cứu đây?”

< Nói thế cũng đúng, ngài mà còn có thể bình tĩnh được trong tình huống này, vậy thì không còn là nam nhân chân chính nữa rồi! >

Nói rồi, AI bổng nhiên đề nghị

< Hay là thế này, để đảm bảo quá trình châm cứu diễn ra thuận lợi, ngài uống vào một viên Liệt Dương Đan thử xem! >

“Liệt Dương Đan? Cái l…. gì thế?” Vừa nghe AI nói xong, Đăng Dương liền có chút trợn tròn mắt kinh dị, nói “Đừng nói với ta, công dụng của cái đan dược này chính là làm cho…”

< Đúng vậy đấy, Liệt Dương Đan tên như ý nghĩa, chính là làm cho tiểu đệ đệ của ngài hoàn toàn tê liệt, không thể cương dương > AI đáp một cách tỉnh bơ với chất giọng điện tử bất biến

< Bất quá, chủ nhân cũng không cần quá mức lo lắng, Liệt Dương Đan chỉ có hiệu lực trong vòng 12 tiếng mà thôi, sau khoản thời gian đó, tất cả công năng của tiểu đệ đệ đều sẽ khôi phục bình thường >

< Xét trong tình uống éo le này, ta cảm thấy, đây chính là sự lựa chọn đúng đắng nhất cho ngài! >

Nghe AI giải thích một hồi, tâm tình hỗn loạn của Đăng Dương mới dần yên ổn xuống, tuy nhiên vẫn còn một chút lấn cấn trong lòng, ngờ vực hỏi

“Có tác dụng phụ gì hay không?”

< Sẽ không! > AI khẳng định đáp

Đến lúc này, Đăng Dương mới chình thức thở dài một hơi nhẹ nhỏm, toàn bộ lo lắng trong chốc lát đều tan biến vào hư vô, thoải mái cười nói

“Ha ha, không có tác dụng phụ thì tốt! Thế thì ngươi còn chờ gì nữa, AI, mau mua cho ta một viên Liệt Dương Đan đi nào”

Đáp lại tiếng cười của Đăng Dương, âm thanh thông báo của AI liền vang lên

< Liệt Dương Đan, giá 33 điểm Tích Lũy, đã mua thành công! >

Và rồi một bình đan dược nho nhỏ, trong suốt như pha lê bổng nhiên xuất hiện bên trên chiếc giường đá, ngay trước mặt Đăng Dương

Không lãng phí thêm thời gian nữa, hắn nhanh chóng mở nắp bình pha lê ra, trúc ra một viên đan dược long lanh như ngọc trai, bỏ vào miệng rồi nuốt cái ực

< Ngài đã sử dụng một viên Liệt Dương Đan, toàn bộ khả năng sinh lý phái mạnh của ngài sẽ bị phong ấn trong vòng 12 tiếng! >

“Trước hết thử nghiệm một chút xem sao”

Hoàn toàn bỏ ngoài tai tiếng nói của AI, Đăng Dương vươn tay ra, nhẹ nhàn kéo gương mặt tinh xảo của Nguyệt Yên Lan quay trở lại, sau đó, hắn liền không chút do dự, ép môi hắn thẳng xuống môi nàng, điên cuồng hôn sâu.

Sau mười giây, Đăng Dương mới chịu rời khỏi đôi môi căn mọng quyết rũ, kéo lên một vệt dài bạch thủy phi thường dâm mỹ, khiến cho bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng phải ghen tỵ không thôi.

Thế nhưng, sau nụ hồng nồng cháy đến tắt thở đó, sắc mặt Đăng Dương vẫn tỉnh rụi như chưa từng có việc gì xảy ra.

“Hoàn toàn không cảm thấy gì luôn!” Đăng Dương đưa tay sờ nhẹ lên đôi môi đã có chút đo đỏ của mình, không khỏi bất ngờ thốt lên “Hay thật chứ không đùa, hiệu nghiệm gớm nhỉ?”

“Cái này nếu như mà đem ra hại người, chính là một lựa chọn không tồi chút nào, về sau nếu có cơ hội, mình nhất định phải áp dụng vào thực tiễn mới được, hắc hắc!”

Đăng Dương cười xấu xa một tiếng, sau đó liền vòng qua người Nguyệt Yên Lan, trở lại bên cạnh Thủy Linh Lung

“Nàng bị thương nặng hơn, nàng trước…!”

Nói rồi, Đăng Dương hít sâu một hơi, đặt những ngón tay mảnh khảnh xuống cơ thể yếu ớt, bắt đầu cởi bỏ y phục của Thủy Linh Lung ra.

Đầu tiên là võ phục bạch sắc bên ngoài, sau đó lại đến hộ tâm khải giáp mỏng như cánh mai, và cuối cùng là một bộ nội y ren trắng phi thường gợi cảm.

Cứ đơn giản như vậy, một cơ thể tuyệt sắc đã trần trụi trước mắt Đăng Dương, hoàn toàn phơi bày cho hắn thấy tất cả những bí mật thầm kín nhất của một người con gái.

Nước da long lanh như bạch ngọc, chiếc cổ thon gọn trắng ngần, đôi xương quai xanh xinh xắn tinh xảo, xuống thêm một tí chính là vực sâu không đáy, nơi bộ ngực no đủ với hai hạt đậu đỏ ngạo kiều chúng sinh, vòng eo tinh tế mềm mại như rắn tước, bụng nhỏ phẳng lì không có lấy một tí mỡ thừa nào, bên dưới nữa chính là vùng u cốc thần bí mờ ảo, dạt dào hương hoa, và rồi kết thúc với đôi chân dài thẳng tắp miên man.

Một cơ thể quyến rũ đến cực hạn, một cơ thể mà không có bất kỳ người đàn ông nào có thể chối từ, một cơ thể nói đơn giản chính là tuyệt tác của tạo hóa!

“Ực!” Thanh âm nuốc nước bọt khô khốc bất ngờ vang lên trong không gian tĩnh lặng.

Nhìn thân thể hoàn mĩ hiện ra trước mắt, Đăng Dương chỉ có thể lắc đầu cảm khái một tiếng

“Tuyệt Phẩm!”

------*-*-----

P/s: Lau nước miếng đi kìa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.