Hào Quang Mặt Trời

Chương 127: Chương 127: Lôi gia đại chiến (3)




Bị hai tên võ giả thuộc tiểu đội Lôi Vũ đánh lui đến mép lôi đài, đây là do chính Đăng Dương cố ý thả ra, hiện tại hắn đã bắt đầu nghiêm túc trở lại, toàn lực khống chế nhịp điệu của trận đấu trong tầm kiểm soát của mình. Bời thế, cho dù hai tên võ giả thuộc tiểu đội Lôi Vũ dù có cố gắng đến mức nào đi chăng nữa vẫn là không thể đánh Đăng Dương rơi xuống đài được, nhiều lắm cũng chỉ khiến hắn có bộ dạng vô cùng chật vật mà thôi.

“Lôi Chấn, hai người các ngươi mau tách ra một người đến đây giúp ta” Đúng lúc này, Lôi Vũ vừa chật vật ra sức thoát ly vòng vây của hai người An Bình và Cuồng Chí, vừa gấp gáp quát lớn

Nghe thấy vậy, lại nhìn đến Đăng Dương đã bị ép đến không đường tránh thoát, hai tên võ giả thuộc tiểu đội Lôi Vũ thoán nhìn vào mắt nhau rồi khẽ gật đầu. Sau đó, một trong hai tên liền quay người rời đi, dùng tốc độ nhanh nhất mà lao đến vị trí Lôi Vũ đang bị vây khốn.

“Muốn cứu viện, nằm mơ giữa ban ngày!” Ở một góc khác của lôi đài, ngay khi trông thấy một trong hai tên võ giả đang vây công Đăng Dương lao thẳng đến chỗ Lôi Vũ, Lôi Bân liền quát lớn một tiếng đầy ác khí, cực nhanh phóng người đến ngăn chặn.

Thế nhưng ngay khi Lôi Bân động thân, một tên võ giả khác thuộc tiểu đội Lôi Vũ đang giao chiến với Luân Vĩ bổng nhiên mạnh mẽ bạo khởi đấu khí toàn thân, hoàn toàn mặc kệ đao chiêu của Luân Vĩ mà phóng ra chặn đường Lôi Bân lại, khiến cho hắn không cách nào đối đầu trực diện với tên võ giả đang chạy đi cứu viện Lôi Vũ.

Bị dây dưa không cách nào nhất thời rút ra, Lôi Bân liền gằn giọng ra lệnh “Luân Vĩ, mau phóng phi đao ngăn chặn tên kia lại, đừng để hắn đến cứu viện Lôi Vũ”

“Rõ, Lôi thiếu gia!” Luân Vĩ khẽ đáp, bàn tay thon dài cùng lúc phóng ra hai thanh phi đao sắc lẹm, bên trên lưỡi đao còn ẩn hiện quang mang vàng kim lấp lánh chói mắt, tựa như hai viên lưu tinh xé gió mà đi, mục tiêu chính là tên võ giả đang đến cứu viện Lôi Vũ.

Tên võ giả thuộc tiểu đội Lôi Vũ đang lao nhanh trên lôi đài, tâm thần linh động liền nhanh chóng nhận ra khí tức nguy hiểm nồng nặc từ hai thanh phí đao đang phá không phóng đến, ngay lập tức hắn cảm thấy hơi lạnh chạy dọc sống lưng, da đầu run lên tê dại.

Hai thanh phí đao này, phóng ra cũng vô cùng xảo quyệt, không phải là cùng hướng đến ngay một điểm mà là phân biệt ra làm hai, một thanh chính là đang nhắm trực diện vào tên võ giả cứu viện mà bay thẳng tới, một thanh khác lại nhắm đến khoản trống trước mặt hắn vài mét.

Nếu như lúc này mà hắn tiếp tục lao lên, hắn sẽ bị trúng ngay một đao, còn nếu hắn hơi dừng lại thì hắn vẫn sẽ bị thanh phi đao thứ hai ngăm vào người, lựa chọn duy nhất lúc này chỉ có thể là lùi về phía sau. Bất quá, một khi hắn đã lùi lại thì cơ hội cứu viện Lôi Vũ cũng xem như là chấm hết.

Mà trận chiến này, tiểu đội Lôi Vũ đã mất đi một người, ưu thế hiện tại đã hoàn toàn thuộc về Lôi Bân, nếu cứ tiếp tục thế này tiếp diễn, bọn hắn chắc chắn là sẽ thua chắc. Đến lúc đó, không chỉ tương lai của Lôi Vũ bị ảnh hưởng nặng nề mà cả bọn hắn, những kẻ lựa chọn đi theo trận tuyến của Lôi Vũ chắc chắn cũng sẽ bị Lôi Bân ra sức kìm hãm cùng chèn ép, muốn phát triển sau này gần như là không thể.

Hiểu rõ điều đó, tên võ giả thuộc tiểu đội Lôi Vũ biết đã không còn đường lui bèn cắn răng tiếp tục lao lên.

Lôi Bân và Luân Vĩ ở phía xa trông thấy hành động điên cuồng của tên võ giả liền nhết môi cười khẩy đầy khinh thường. Nhất là Luân Vĩ, những thanh phi đao của này uy lực mạnh mẽ bao nhiêu, hắn chính là rõ ràng nhất, đừng nhìn hắn chỉ có cảnh giới Võ Giả sơ cấp mà khinh thường.

Một chiêu phi đao mà hắn vừa phóng đi thật ra chính là một bộ Nhân giai trung cấp võ kỹ, mặc dù chỉ được xếp vào hạng yếu kém nhất nhưng Nhân giai trung cấp vẫn là Nhân giai trung cấp, Võ Giả sơ cấp mà trúng phải mà một đao này, không chết cũng bị trong thương, muốn tái đấu là điều không thể nào.

Trận chiến này, tiểu đội Lôi Bân bọn hắn thắng chắc rồi

Có điều ngay tại thời điểm mà Luân Vĩ tự tin chắc thắng, thì bổng nhiên hành động tiếp theo của tên võ giả kia liền khiến cho hắn không khỏi giật mình.

Chỉ thấy trong lúc đang lao lên, tên võ giả thuộc tiểu đội Lôi Vũ bất ngờ gồng người rồi rống lên như một con quái thú, mà tho tiếng rống đó phát ra, toàn thân hắn bổng chốc kết ra từng khối thể băng tinh màu lam trong suốt, trong nháy mắt đã kết lại thành một bộ băng giáp bao bọc hắn vào bên trong.

Băng giáp vừa thành, phi đao cũng vừa đến rồi đâm mạnh vào ngươi hắn

Răng… rắc…. một loạt tiếng nứt vỡ vang lên, thanh phi đao vàng kim của Luân Vĩ đã tức khắc phá nát lớp băng giáp bảo vệ bên ngoài, đâm thẳng vào phần bụng của tên võ giả thuộc tiểu đội Lôi Vũ.

Tuy nhiên, mặc dù bị trúng một đao, tên võ giả thuộc tiểu đội Lôi Vũ vẫn không hề ngã xuống như trong dự đoán của tất cả mọi người, ngược lại, tốc độ của hắn một lần nữa tăng mạnh, cực nhanh đến vị trí Lôi Vũ đang bị hai người Cuồng Chí và An Bình vây khốn. Sau đó, trường kiếm trên tay hắn liền đâm ra, trên lưỡi kiếm băng sương nhanh chóng ngưng tụ, một luồng hơi thở lạnh lẽo nháy mắt ập vào người An Bình.

“Hay lắm Lôi Chấn, giờ thì đến phiên bọn ta đáp trả!” Đang bị vây công, Lôi Vũ trông thấy Lôi Chấn đã kịp thời lao đến liền ha hả cười to, lôi hệ đấu khí trong cơ thể đúng lúc này bùng nổ với sức mạnh lớn nhất, đường đao trên tay dũng mãnh chém ra

“Nhận lấy cơn thịnh nộ của ta này bọn rác rưỡi, Lôi Xà Cuồng Đao!”

Sau lưng, băng kiếm kéo đến, trước mặt, Lôi Vũ lại bạo nộ võ kỹ kinh nhân, Cuồng Chí cùng An Bình lập tức bị vây trong thế gọng kìm, tiến thoái đều không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.