Hào Quang Mặt Trời

Chương 239: Chương 239: Năm chiếc chìa khóa




---o-o---

Vật phẩm: Chìa Khóa Lưu Thủy

Phầm cấp: Sử Thi, là một bảo vật cổ đại có tuổi thọ khoảng 5.000 năm

Công dụng: Không rõ

---o-o---

Ánh sáng xanh lam như đại dương, rực rỡ trong chớp mắt rồi biến mất, Đăng Dương chuyên chú nhìn đến chiếc chìa khóa long lanh tịnh thủy, trong đầu lại nhiều thêm một số thông tin sau khi sử dụng kỹ năng giám định

‘Chìa khóa Lưu Thủy, phẩm cấp Sử Thi và không rõ công dụng y chang chiếc chìa khó Lông Ngỗng của mình, không biết liệu giữa bọn chúng có mối quan hệ nào hay không?’

Mang mối nghi hoặc trong lòng, thế nhưng Đăng Dương cũng không có tự ý cầm lấy chiếc chìa khóa kia, trước hết, hắn khẽ thở phào một hơi nhẹ nhỏm vì đã an toàn giữ được mạng sống, sau đó thì lập tức quỳ hai gối xuống, mặc kệ đáy thuyền tràn ngập máu đỏ tanh hôi, thành tâm cuối đầu, dõng dạc nói to, trong thanh âm tràn ngập sự cảm kích vô bờ.

“Đăng Dương đa tạ tiền bối đã ra tay cứu mạng!”

“Ngươi biết vậy thì tốt!” Giọng nói già nua cười khẽ một tiếng, hỏi “Chỉ là, tiểu tử, ta cứu ngươi cũng không phải vì cần một lời cảm ơn suông như thế a!”

Nghe vậy, hai mắt Đăng Dương khẽ lóe lên ánh sáng kỳ lạ, vội vàng cung kính nói

“Tiền bối có yêu cầu gì, xin cứ nói. Cái mạng nhỏ này của Đăng Dương, chính là do ngài cứu về, chỉ cần là những việc ta có thể làm được, ắt sẽ không bao giờ khước từ”

“Ha ha, tiểu tử, xem ra ngươi không chỉ biết điều mà còn rất thông minh nữa nha, ta đúng là có việc cần ngươi giúp đỡ đây, bám chắc lấy” Giọng nói già nua vui vẻ cười to

“Bám chắc lấy? Bám cái gì?” Đăng Dương khó hiểu nói, nhưng rồi ngay tức khắc, hắn liền nhanh chóng hiểu ra những lời này là có ý gì

Chỉ thấy ngay khi giọng nói già nua vừa dứt, chiếc thuyền hoen rĩ dưới chân Đăng Dương bổng nhiên rung lên, không đến một giây sau đó, mặt hồ luôn luôn phẳng lặng bổng nhiên nổi lên từng gợn sống khủng bố, tựa như một bàn tay khổng lồ, đẩy con thuyền đầy máu lướt đi với tốc độ cực nhanh, đến nổi sém tí nữa đã hất văng luôn hắn xuống nước, xuyên qua tầng tầng sương mù trắng xóa, phóng thẳng đến vị trí trung tâm của Hồ Thủy Quy.

Khoảng mười giây sau, những con sóng thủy ngân mới từ từ diệu lại, một lần nữa khôi phục dáng vẻ êm đềm và yên tĩnh vốn có của nó, một sự tĩnh lặng khiến cho người ta sởn cả gai ốc.

Lúc này, nằm dài trong vũng máu tanh hôi đục ngầu, Đăng Dương cảm giác đầu óc đang không ngừng xoay tròn như chong chóng, lại cộng với việc linh hồn lực của hắn đã hoàn toàn cạn khô, dẫn đến hiện tượng mê man bất tỉnh, tựa hồ sắp ngất đến nơi.

Tuy nhiên, đó cũng chỉ là sắp ngất mà thôi, sau khi liên tục ra sức hít vào thở ra vài cái thật sâu, Đăng Dương rốt cuộc cũng khôi phục tỉnh táo, lôm côm bò dậy, ánh mắt có phần ngơ ngác nhìn khắp màn sương trắng xóa xung quanh, ngờ ngợ hỏi

“Tiền bối, ngài còn ở đó không?”

“Ta đây!” Giọng nói già nua vang lên, có điều, lần này đã không còn là âm thanh ngân đọng trong đầu Đăng Dương nữa mà chính là tiếng nói thật sự, từ đằng sau, dội thẳng vào tai hắn.

“A!” Đăng Dương vừa nghe được tiếng nói thì liền giật bắn cả mình, lập tức quay đầu nhìn lại phía sau.

Chỉ thấy từ trong màn sương trắng xóa, mộ bóng đen mờ mịt đang không ngừng phóng lớn lên, và rồi cuối cùng, cái bóng đen đó đã xuyên qua khỏi màn sương, hiện rõ chân diện thực sự trong mắt Đăng Dương là một cái đầu thú đe xì khổng lồ, không biết rõ là con gì nhưng vừa giống rồng lại vừa giống hổ, to gấp rưỡi một căn phòng bình thường với một đôi đại nhãn sáng rực kim quang.

Đăng Dương âm thầm nuốt xuống một ngụm nước miếng khô khốc, kinh nghi bất định nhìn cái đầu thú khủng bố, gian nan hỏi

“Tiền bối, là ngài phải không?”

Đầu thú khổng lồ khẽ lắc lư vài cái, mấp máy cái miệng to lớn như hang động, phát ra giọng nói già nua không lẫn vào đâu được

“Chính là ta! Tiểu tử, nhìn thấy hình dáng thật sự của ta, ngươi cảm thấy như thế nào, sợ à?”

Đăng Dương nghe xong, vừa định lắc đầu nhưng rồi thoáng suy nghĩ lại thì gật nhẹ đầu, thành thật nói “Đúng vậy, hình dáng của ngài, quả là có chút dọa người thật. Từ nhỏ cho đến lớn, ta còn chưa nhìn thấy cái đầu nào to lớn đến thế này. Nếu như mà so với mấy con Sa Quái bậc 9 đang lộng hành ở ngoài kia, sợ là còn lớn hơn gấp mười lần ấy chứ!”

Đầu thú khổng lồ cười đáp, trong thanh âm không hề giấu giếm sự khinh thường

“Đám Sa Quái lông bông ngu ngốc đó làm sao có thể đánh đồng với ta được! Nói đơn giản cho dễ hiểu, nếu như không có ta cho phép, bọn chúng cũng không thể nào tung tăng chạy nhảy ở ngoài kia như vậy đâu”

“Do ngài cho phép!” Đăng Dương kinh ngạc mở to hai mắt “Nói như vậy, không lẽ, ngài… ngài chính là con Thần Rùa sinh sống bên trong cái Hồ Thủy Quy này?”

Thật ra, Đăng Dương kinh ngạc như thế cũng không phải là giả bộ đâu, bản thân hắn tuy rằng biết rõ, bên trong Hồ Thủy Quy có một con Thần Rùa huyền bí sinh sống, chỉ là, cái đầu thú trước mắt này làm gì có bất kỳ một đường nét nào giống như đầu rùa đâu? Nói cho chính xác thì cái đầu này lại giống như đầu rồng lai tạp với đầu hổ hơn, uy nghiêm nhưng không kém phần hung bạo.

Nếu như không phải tự thân vị ‘tiền bối’ này thừa nhận đã cho phép mấy con Sa Quái bậc 9 kia xuất hiện, hắn còn tưởng rằng, lão cũng là một vị cường giả từ bên ngoài đi vào như hắn nha. Còn vấn đề làm sao một kẻ có kích thước khủng bố như lão đi vào mà không một ai hay biết thì cũng dễ hiểu thôi, có lẽ bản thân lão cũng có một loại võ kỹ biến to thu nhỏ thần kỳ gì đó.

“Không sai, ta chính là con Thần Rùa bên trong lời nói của đám nhân loại các ngươi” Đầu thú khổng lồ gật gù nói “Chỉ có điều, ta cũng không phải là sinh sống ở đây, mà mơi đây cũng chả phải nhà của ta. Nếu nói cho đúng thì ta chính là đang công tác tại cái Hồ Thủy Quy này”

“Công tác?” Đăng Dương chớp chớp hai mắt, hàm hồ hỏi “Nhưng mà cái phế khu Cổ Loa này chỉ là một tàn tích cổ đại mà thôi, hiện tại cũng đâu còn ai sinh sống, một đại năng như ngài thì cần làm công tác gì ở đây chứ?”

Theo như Đăng Dương nghĩ, tuy rằng chỉ mới được tiếp xúc với vị ‘tiền bối’ này trong một khoảng thời gian cực ngắn thôi, nhưng hắn cũng thừa sức cảm nhận được, khí tức trên người vị ‘tiền bối’ này còn mạnh mẽ hơn cả sư phụ Hồ Tử Lục của hắn không chỉ một bậc.

Nên biết, sư phụ Hồ Tử Lục của hắn, đường đường chính là đệ tử chân truyền thứ tư của Hồng Hà Chân Nhân, cựu Bộ trưởng của Ám bộ, đương kim Đường chủ Hắc Cẩu Đường của Tam Sơn Môn, cảnh giới võ đạo không phải là Vân Lãng đỉnh cấp thì cũng là cường giả Độn Thiên, sức chiến đấu phải nói mà uy chấn bát phương, đi ngang cả cái thiên hạ này cũng chưa chắc đã có địch thủ hơn tầm.

Ấy vậy mà cảnh giới của vị ‘tiền bối’ này còn cao hơn sư phụ hắn vài bậc, vậy thì sức mạnh của lão phải đạt đến mức độ khủng bố như thế nào chứ? Sợ rằng nếu như lão muốn, san phẳng toàn bộ Tam Sơn Môn cũng chỉ đơn giản là một cái búng tay mà thôi!

Mà nếu lão đã mạnh như vậy rồi, vậy thì còn ở lại cái nơi khỉ ho cò gáy này làm gì nữa, chẳng lẽ lại chỉ vì một chút tài bảo không đáng nhắc đến kia?

Nhìn vẻ mặt mờ mịt khó hiểu của Đăng Dương, Thần Rùa cười khẽ đáp

“Tiểu tử, ngươi cũng không cần đoán già đoán non làm gì, ta ở lại nơi đây chính là để thực hiện lời hứa với một người bạn đã khuất, lời hứa sẽ vĩnh viễn bảo vệ nơi này đến khi nào truyền nhân xứng đáng của nó xuất hiện”

“Mà ngươi, tiểu tử, sau những biểu hiện của ngươi tại vùng sa mạc bao la phía trên cũng như bên trong cái thành Cổ Loa này, ta nghĩ, chính ngươi là người mà ta đang chờ đợi suốt năm ngàn năm qua”

“Ý của ngài là… ta chính là người được chọn?” Đăng Dương trợn tròn hai mắt, có chút dáng vẻ không thể tin nổi, nói “Không có khả năng, ngài đang đùa ta có đúng hay không?”

Sau một thoáng trầm ngâm, Thần Rùa khổng lồ liền ha hả cười to, nhất thời khiến cho mặt hồ bổng nhiên ba đào hải lãng một trận, có chút vui vẻ nói

“Ha ha, khá lắm, còn tự biết lấy thân mình nha, không bị tiền tài che mờ lý trí. Bất quá như vậy, lại càng khiến cho ta cảm thấy, tiểu tử ngươi chính là ngươi ta đang chờ đợi a, giờ ta phải làm sao đây?”

“Làm sao là làm sao?” Đăng Dương một mặt mộng bức “Tiền bối hỏi ta thì ta biết hỏi ai bây giờ?”

“Vậy để ta hỏi ngươi một chuyện đơn giản để ngươi tự hiểu lấy vậy”

Thần Rùa cũng không có lập tức giải đích thắc mắc của Đăng Dương, ngược lại còn cất tiếng hỏi

“Theo ngươi, bên trong cái Thành Cổ Loa này, nơi quang trọng nhất là ở đâu?”

Không cần suy nghĩ nhiều, Đăng Dương tức khắc đáp “Là vùng Nội Thành”

“Đúng vậy, thế ngươi có biết làm thế nào để vào được vùng Nội Thành hay không?” Thần Rùa chậm rãi hỏi tiếp

Đăng Dương biết gì nói nấy, cẩn thận trả lời “Muốn vào được vùng Nội Thành, bắt buộc phải thông qua Đại Thiết Môn”

“Chỉ là muốn mở được Địa Thiết Môn thì cần phải có chìa khóa của nó, tuy nhiên, vị trí hiện tại của chiếc chìa khóa này, vấn không một ai biết được”

“Ai nói không một ai biết vị trí của cái chìa khó đó!” Thần Rùa cười khẽ nói “Để ta nói cho ngươi biết, chìa khóa để mở Đại Thiết Môn không phải chỉ có một chìa mà có đến tận năm chìa khác nhau. Trong khi đó, một mình tiểu tử ngươi lại nắm giữ cả hai chìa, vậy ngươi thử nói xem, kẻ có cơ hội trở thành truyền nhân của thành Cổ Loa nhất, không phải là ngươi thì còn là ai?”

“Một mình ta nắm giữ cả hai chìa?” Đăng Dương vừa nghe vậy thì trong đầu liền nổ oanh một tiếng, hết nghĩ đến chiếc chìa khóa Lông Ngỗng yên vị bên trong túi đồ của mình rồi lại nhìn đến chiếc chìa khóa Lưu Thủy vẫn còn đang lơ lững trên không trung, sắc mặt muốn bao nhiêu ngạc nhiên thì có bấy nhiêu ngạc nhiên.

‘À mà khoan đã, làm sao vị tiền bối này lại biết ta có chiếc chìa khóa Lông Ngỗng kia?’

‘Ơ, nói đến đây mới nhớ, hình như vị tiền bối này cũng đã từng nói, lão lựa chọn mình làm truyền nhân chính là dựa vào những biểu hiện của mình, ở bên trong phế khu Cổ Loa và cả mảnh sa mạc bao la bên ngoài. Như thế cũng có nghĩa, ngài ấy có khả năng quan sát mọi động tĩnh của ta, bao gồm của việc ta ăn trộm chiếc chìa khóa Lông Ngỗng từ sào huyệt của Hắc Long Trại!’

‘Trời đất a, rốt cuộc thì sức mạnh của vị tiền bối này thông thiên triệt địa đến mức nào thì mới có thể làm ra chuyện này được vậy? Nếu mà mình nhớ không lầm thì cường giả cảnh giới Độn Thiên cũng đâu có được khả năng bá đạo này đâu!’

Cứ thế, càng chìm đắm trong mạch suy luận, Đăng Dương lại càng khiếp sợ sức mạnh của vị Thần Rùa bí hiểm này thêm một lần, tựa hồ như nhân loại gặp phải chân thần, không kính ngưỡng là không được.

“Tiểu tử, ngươi lại đang thất thần cái gì đó?” Thấy Đăng Dương mãi mà vẫn không đáp lời, Thần Rùa liền khịt mũi, phà ra hai luồng khí trắng ập thẳng vào mặt Đăng Dương, kéo hắn từ trong trạng thái suy ngẫm về lại thực tại, ồm ồm nói

“Ta chính là đang hỏi ngươi, hiện giờ, ngươi có cảm thấy mình là kẻ có cơ hội lớn nhất trở thành truyền nhân của thành Cổ Loa chưa?”

Đăng Dương dùng hai lòng bàn tay chà sát mặt một hồi rồi lại hít sâu một hơi lương khí, bằng cách nhanh nhất đem tâm trạng đang trồi sụt thất thường khôi phục trở lại, tươi tỉnh cười nói

“Nếu tiền bối đã quả quyết như thế, vậy ta cũng không lằng nhằn nữa, trở thành truyền nhân của thành Cổ Loa cũng đồng nghĩa với việc lấy được toàn bộ tài bảo của nó, ta có điên mới không muốn?”

“Tuy nhiên, như ngài đã nói, muốn mở ra Đại Thiết Môn phải cần đến cả năm chiếc chìa khóa. Hiện tại trong tay ta mới chỉ có hai chìa, vậy ba chìa còn lại đang nằm nơi đâu?”

“Ba chìa còn lại à, chính là phân biệt nằm ở Thần Khí Trang, Vườn Thiên Dược và Võ Chiến Đài. Chỉ có điều, chiếc chìa khóa nằm ở Thần Khí Trang đã bị người khác lấy được rồi, trong khi đó, hai chiếc chìa khóa còn lại cũng đang bị vô số võ giả bên ngoài điên cuồng tranh đoạt, và bên trong đám người đó, ta cảm nhận thấy có không ít Võ Tướng trung và cao cấp đâu”

Thần Rùa nói với giọng hài hước

“Tiểu tử, kẻ địch mạnh như vậy, ngươi có cam đảm đối đầu hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.